GÒ CÔNG - XƯA VÀ NAY - Trang 140

nhưng đạo-đức của nhà nho vẫn lồ-lộ trong việc ca ngợi trung trinh tiết-liệt,
và kết cuộc rất có hậu, nghĩa là thiện ác đáo đầu, hết ly-tán đến sum-hiệp.

Những tiểu-thuyết được hoan-nghinh nhứt của cụ là « Ngọn cỏ gió đùa

», « Cha con nghĩa nặng », « Cay đắng mùi đời », « Nặng gánh cang thường
», « Tỉnh mộng », « Khóc thầm », « Ai làm được », v.v...

Để chấm dứt tiểu-sử cụ Hồ-biểu-Chánh, chúng tôi xin mượn câu đối

của hai thi-sĩ Đông-Hồ và Mộng-Tuyết lấy tên các tác-phẩm của cụ ghép
thành để kính điếu :

- Cay đắng mùi đời, con nhà nghèo, con nhà giàu, tiểu-thuyết viết

sáu mươi ba thiên, vì nghĩa vì tình, ngọn cỏ cứng gió đùa, tỉnh mộng mấy
ai làm được.

- Cang thường nặng gánh, cơn khóc thầm, cơn cười gượng thanh

cần trải bảy mươi bốn tuổi, thiệt giả giả thiệt, vườn văn xưa ghé mắt
đoạn tình,
còn ở theo thời.

Ngày nay cụ đã ra người thiên cổ, cụ mất ngày 4-11-1958 nhưng tên

tuổi còn sống mãi với sử xanh, khắp ba kỳ đều nghe danh biết tiếng, cụ là
một tiểu-thuyết gia lỗi lạc, sinh trưởng nơi đất được nổi tiếng là « Địa-linh
nhơn-kiệt » có danh từ là Khổng-tước nguyên.

(Phỏng theo tài liệu của Phong Cầm, trong Phổ thông, số 4 (1-1-59)

trang 54-59 và Nguyễn Hữu Ngư, trong Bách khoa số 45 (15-11-58) trang
25-27).

ÔNG HỘI ĐỒNG NGUYỄN-MINH-CHIẾU

Một nhơn vật cận đại tỉnh Gò-công được vinh hạnh lấy tên đặt cho một

con đường khá dài ở Sài-gòn – Phú-nhuận là Ông Nguyễn-minh-Chiếu.

Sanh năm 1889 tại Yên-luông-đông, Gò-công, ông học Trường

Chasseloup-Laubat và khởi bước ra đời với chơn thơ-ký Bưu-điện. Vừa làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.