GÒ CÔNG - XƯA VÀ NAY - Trang 153

kia. Nhưng ông cũng không muốn theo phò Nguyễn-Ánh vì một mối thù
nhà, như Đơn-Hùng-Tín quyết không phò Đường-Thế-Dân vì cái chết thê
thảm của người anh Tín ngày trước.

Không phò bên nào cả, Võ-Tánh chiêu binh tuyển tướng đứng một

mình một cõi để chờ xem, hoặc chờ anh-minh chơn chúa ra đời, hoặc gặp
cờ vào tay cầm phất cho chính mình cũng được.

Khởi sự từ bãi thôn-vườn-trầu, Võ-Tánh qui tụ được một số dũng-sĩ

làm tả hữu, ngày ngày chiêu tập thêm binh-sĩ ; bữa bữa lo tích thảo dồn
lương. Lực lượng của Võ tướng-quân lớn mạnh dần. Tây-sơn khuyến dụ
nhiều lần không được, tính phải nhổ cây đinh trước mắt.

Cầm binh cũng như cai-trị, phải tiên-liệu. Tự biết mình chưa đủ lực

lượng đương đầu với Tây-sơn đã có căn-bản lâu ngày binh rồng tướng
mạnh gấp trăm mình, và đoán trước Tây-sơn thế nào cũng không để mình
yên, Võ-Tánh rút binh qua miền Bình-ân vì con mắt nhà tướng nhận thấy
đây là một hiểm cứ.

Rút binh về khu vực này, người thanh-niên thao-lược liền tổ-chức đồn

trại, đào hào đấp lũy, đào hố cá nhơn. Nơi đây trữ cung tên, nơi kia chất bỗi
và các đồ dẫn hỏa. Tổ chức vừa xong, thì địch quân dẫn đến.

Quân Tây-sơn đông mạnh hơn, võ khí đầy đủ hơn, khinh thường giặc

cỏ ồ-ạt tấn công. Nhưng vì địa-thế hiểm-trở, mỗi cuộc tấn-công đều bị đẩy
lui, nơi nào lọt vào được là bẫy rập của nghĩa-quân, vào là chết vì bị loạn
tiễn hoặc bị hỏa thiêu.

Quân Tây-sơn bị thiệt hại nặng-nề đành rút về. Nhưng chịu làm sao

được mối nhục này ? Quyết trừ cho được cái đinh nguy-hiểm, họ kéo đến
tấn-công nhiều phen nữa.

Mỗi lần đánh quân Tây-sơn mỗi đổi chiến thuật. Nhưng mỗi lần Võ-

tướng quân cũng đổi cách chống ngăn, và trăm lần như một quân Tây-sơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.