GÒ CÔNG - XƯA VÀ NAY - Trang 183

Cũng trong mấy bữa hồi huờn cựu hương.

Giữa lúc nguy biến kẻ còn người mất, sống trong cảnh đói lạnh bơ vơ

mới thấy được lòng người nhơn thế, nhờ cơ hội này kẻ có tâm thành mới
lập công bồi đức giúp người một cách thiết thực một miếng khi đói bằng
một gói khi no.

Cho đến ngày 17 nước mới từ từ giựt xuống, tới ngày thứ ba mới thấy

mặt đất. Quang cảnh tơi bời ảm đạm, thiệt hại về tài sản và sanh mạng quá
nhiều, từ xưa tới nay ở Việt-Nam chưa có trận bão nào lớn lao như trận bão
ở Gò-công năm Giáp-thìn.

Lúc ấy các vùng phụ cận cách tỉnh lỵ Gò-công năm sáu chục cây số

như Bến-tre, Mõ-cày, Tân-an cũng bị ảnh-hưởng lây của ngọn gió làm thiệt
hại nặng nề, nhứt là vùng Vũng-luông, Thừa-Đức, cù-lao An-hóa thẳng lên
Giao-hòa, Giao-Long, Tân-thạch, Kinh-điều, dừa cây ngã thành đồng trống,
từ làng này trông thấy làng kia, một số nhà cửa cũng bị gió thổi sập nhưng
nước không dưng lên cao, gia súc trâu bò heo gà chết vô số kể, người đời
lúc bấy giờ mới nghĩ câu « thành trụ hoại không » có rồi mất đi đến chỗ
không có cái gì là trường tồn cả, thấy đó rồi mất đó phút chút tiêu tan theo
mây khói, đúng với lời của Phật nói không sai, nhờ vậy mà con người mới
giác ngộ làm điều lành điều phải bỏ những tánh ích-kỷ tham-lam bo-bo giữ
của.

Trải qua cơn ác mộng nhìn lại cảnh điêu tàn :

Ghe bầu ghe cửa ngã nghiêng,
Ghe chài, đò dọc cũng khiêng lên bờ.
Kẻ thời mất vợ bơ vơ,
Kẻ thời con chết ngẩn ngơ đi tìm.
Mấy người bị bão ghe chìm,
Trong lưng chẳng có một chim theo mình.
Sáng ngày mười bảy bình minh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.