GỖ MUN - Trang 204

lành không có khả năng tự vệ của chính thể kéo dài ba tháng,
nghĩa là cho đến thời điểm quân đội MTDTR kiểm soát toàn bộ
đất nước, ép đối phương phải bỏ trốn.

Số nạn nhân được ước lượng khác nhau. Một số người đưa ra

con số nửa triệu, số khác - một triệu. Không ai tính được chính
xác. Điều khủng khiếp nhất là vừa mới đây thôi, những người vô
tội đã giết những người hoàn toàn vô tội khác mà không vì bất
cứ lý do nào, không hề cần thiết. Ngay cả nếu không phải là một
triệu, mà giả dụ chỉ là một người thôi, chẳng phải đã đủ để
chứng minh rằng có con ác quỷ ở trong chúng ta, và mùa xuân
năm 1994 nó tình cờ đã đến Rwanda?

Từ nửa triệu đến một triệu người chết, đó tất nhiên là một

con số lớn kinh hoàng. Nhưng mặt khác, với sức mạnh khủng
khiếp của quân đội Habyarimana, với các máy bay trực thăng,
súng máy hạng nặng, pháo, xe bọc sắt của nó, người ta có thể
giết rất nhiều người hơn thế trong vòng ba tháng bắn phá có hệ
thống. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Phần lớn họ không bỏ
mạng vì bom đạn mà bị chém và đập bằng đủ loại vũ khí thô sơ
nhất - rựa, búa, giáo và gậy. Bởi vì đối với các nhà cầm đầu chế
độ, vấn đề không chỉ là mục đích - giải pháp tối hậu - mà cách
thực hiện nó cũng quan trọng không kém. Điều quan trọng là
trên con đường đến Lý tưởng Tối cao - tiêu diệt vĩnh viễn kẻ thù
- cộng đồng tội phạm của dân tộc phải liên hiệp lại, để qua việc
tham gia hàng loạt vào tội ác, một cảm giác tội lỗi chung hình
thành cho tất cả mọi người. Để mỗi người khi bị lương tâm cắn
rứt vì cái chết của ai đó biết rằng từ đây, quyền trả thù của kẻ ấy
sẽ treo lơ lửng trên đầu anh ta, và qua đó, anh ta thấy được bóng
ma tử thần của chính mình.

Nếu như trong các chế độ Quốc xã và Stalin, cái chết là do đồ

tể của các tổ chức chuyên nghiệp gây ra - SS

[46]

hoặc NKVD

[47]

-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.