GỖ MUN - Trang 177

Sẽ có ngày hội

Tôi nài nỉ Godwin, nhà báo ở Kampala, để anh đưa tôi về làng.

Quê anh khá gần, cách thành phố năm mươi cây số. Nửa quãng
đường là đi trên đường cái chạy về miền Đông, men Hồ Victoria,
hướng Kenya. Toàn bộ đời sống của đất nước này diễn ra hai bên
lề những con đường như thể: các cửa hàng, quán bar, nhà trọ
mở suốt ngày đêm. Thường là tất bật và ồn ào, thậm chí vào
buổi trưa cũng không ngừng hoạt động hoàn toàn. Trên các
hàng hiên, trong bóng râm hay dưới những tán ô, những người
thợ may ngồi gập người bên bàn máy, thợ đóng giày ngồi sửa
giày và xăng đan, thợ làm tóc cắt và chải tóc. Phụ nữ đập sắn
hàng giờ, những phụ nữ khác kề bên nướng chuối trên bếp than
hoặc bán cá khô, đu đủ tươi, xà phòng tự chế làm từ tro và mỡ
cừu được bày trên sạp hàng. Cứ vài cây số lại có một trạm sửa ô
tô và xe đạp, xưởng thay lốp hay điểm bán xăng (tùy vào mức độ
phát triển của nơi đó mà điểm này là trạm có bình bơm hay đơn
giản chỉ là một cái bàn, bên trên có các chai, lọ xăng đang chờ
khách mua).

Chỉ cần dừng lại đâu đó một lát, đám trẻ con sẽ vây lấy xe

ngay, cả các bà bán hàng cũng xúm lại, họ bán tất cả những gì
một người đi đường có thể cần tới: chai Coca-Cola và thứ rượu
bản xứ là Iưaragi, bánh bơ và bánh quy (bán cả gói hoặc từng
chiếc), cơm và bánh kếp lúa miến (một loại kê). Những người
bán rong này cạnh tranh với các cô bạn đang đứng đằng xa,
không thể rời sạp hàng của mình: họ phải canh chừng, vì đâu
đâu cũng trộm cắp như rươi.

Những con đường này cũng là nơi chốn của sự đa dạng toàn

cầu và lòng khoan dung. Chúng ta đi ngang qua thánh đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.