GỖ MUN - Trang 224

gạo, các thùng bánh mì khô và sữa bột là dành cho họ, những
thứ ở châu Âu chẳng ai để ý, nhưng ở đây, giữa vĩ tuyến sáu và
mười hai, chúng quý hơn tất cả. Hơn nữa, nhiều khi chẳng cần
phải cướp các kho báu ấy của đám phụ nữ. Đơn giản chỉ cần bao
vây máy bay khi nó chở lương thực tới, tịch thu các bao, thùng
rồi vác hay chở chúng về đơn vị mình.

Từ nhiều năm, cái đói được chính quyền Khartoum sử dụng

làm vũ khí để tiêu diệt người dân miền Nam. Giờ đây, họ đối xử
với người Dinka và người Nuer như Stalin đã làm với người
Ukraine năm 1932: bỏ đói đến chết.

Người ta không đói vì thiếu lương thực trên thế giới. Lương

thực có đầy, thừa thãi. Nhưng giữa những người muốn ăn và các
kho lương thực đầy ắp có một chướng ngại vật lớn: trò chơi
chính trị. Khartoum hạn chế các chuyến bay cứu trợ người đói.
Nhiều máy bay đến nơi bị các thủ lĩnh địa phương cướp. Ai có
vũ khí, kẻ đó có lương thực. Ai có lương thực, kẻ đó có quyền lực.
Nơi đây, chúng ta đang ở giữa những người không màng đến
siêu nghiệm và sự hiện hữu của tâm hồn, đến ý nghĩa cuộc sống
và bản chất của sự tồn tại. Chúng ta đang ở trong thế giới nơi
con người lăn lộn, cố gắng bới trong bùn vài hạt thóc để sống
qua ngày hôm sau.

Itang:

Chúng tôi đi đến chỗ từng có các khu trại. Đây chắc hẳn là

trạm xá, giờ đã bị ai đó tàn phá, hủy hoại. Là ai? Những chiếc
giường lật nhào, bàn gãy, tủ mở toang. Cái máy chụp X-quang
vừa bị đá đập vỡ, méo mó, tay đòn bị giật ra, tấm bảng có các chỉ
số và đồng hồ bị giẫm nát. Đây có thể là máy chụp X-quang duy
nhất trong vòng bán kính năm trăm cây số. Giờ đây ai đó đã biến
nó thành đống sắt vụn. Nhưng là ai? Và tại sao? Bên cạnh là
chiếc máy phát điện, cũng bị đập vỡ, phá hỏng. Những vật dụng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.