GỖ MUN - Trang 223

lạc yếu kém, dân cư ít và thưa thớt, nghĩa là trong các điều kiện
mà việc cướp bóc, phá phách không bị trừng phạt, dù chỉ là do
thiếu mọi sự giám sát và kiểm tra.

Có ba lực lượng quân sự tham gia chiến tranh. Có quân đội

của chính phủ - công cụ nằm trong tay giới tinh hoa ở
Khartoum - do tổng thống, tướng Omar Hassan al-Bashir, chỉ
huy. Quân đội này hợp tác với nhiều đơn vị cảnh sát nổi và
chìm, các hội ái hữu Hồi giáo, đám quân riêng của các địa chủ
lớn.

Chống lại lực lượng chính phủ này là các du kích QĐGPDTS

của đại tá John Garang và các tổ chức khác nhau ở miền Nam đã
tách khỏi QĐGPDTS.

Và cuối cùng là loại người có vũ trang thứ ba - đó là vô số các

tổ chức được gọi là militia, các nhóm bán quân sự của những
người trẻ tuổi (thường là thiếu niên) có xuất xứ từ các bộ lạc,
được các tù trưởng địa phương hay thị tộc chỉ huy, tùy theo tình
hình và quyền lợi mà họ hợp tác với quân đội hoặc với QĐGPDTS
(militia ở châu Phi là sản phẩm của những năm gần đây, một lực
lượng vô chính phủ, hung hăng, đang lớn mạnh, gây bất ổn cho
các quốc gia, quân đội, các nhóm du kích có tổ chức và các
phong trào chính trị.)

Tất cả các đạo quân, đơn vị, mặt trận, đội, đoàn ấy - nhiều đến

thế và đánh nhau suốt ngần ấy năm - chống lại ai? Thỉnh
thoảng chúng chống lại nhau, nhưng thường nhất là chống lại
chính nhân dân mình, tức những người không có khả năng tự
vệ, mà cụ thể hơn là phụ nữ và trẻ em. Nhưng vì sao lại chống lại
phụ nữ và trẻ em? Phải chăng những gã đàn ông có vũ trang ấy
bị một thứ chủ nghĩa chống nữ quyền đầy thú tính chi phối? Tất
nhiên là không. Chúng tấn công, cướp bóc các nhóm phụ nữ và
trẻ em vì họ được hưởng cứu trợ quốc tế, vì các bao bột mì và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.