GỖ MUN - Trang 243

tưới nước cho sa mạc. Nhưng ai phải làm chuyện đó? Tốn bao
nhiêu tiền? Để làm gì? Con sông chảy như chỉ cho riêng mình,
chẳng ai để ý, chẳng mấy ích lợi. Chúng tôi đi sâu vào sa mạc,
khi trở về thì trời đã tối. Trong làng không có chút ánh sáng nào.
Không ai đốt lửa vì sợ phí củi. Không ai có đèn pin. Vào đêm
không trăng như đêm nay, người ta không nhìn thấy gì hết. Chỉ
nghe thấy tiếng người chỗ này chỗ kia, tiếng nói chuyện, tiếng
gọi, những câu chuyện mà tôi không hiểu, những lời càng lúc
càng thưa thớt, nhỏ dần, bởi vì - tận dụng một chút mát mẻ -
làng sẽ lặng im và thiếp ngủ trong vài giờ đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.