GỖ MUN - Trang 258

Anh biết phải làm sao để đi về miền Nam: buổi sáng, phải

nhắm hướng mặt trời. Khi gặp ai đó, anh hỏi người ta có thấy, có
biết Solomon không (đó là tên người anh trai). Mọi người không
ngạc nhiên vì câu hỏi này. Cả châu Phi đang di chuyển, đang
trên đường, đang lạc lối. Người này chạy trốn chiến tranh, người
kia tránh hạn hán, những người khác tránh nạn đói. Họ chạy
trốn, lầm lẫn, lạc đường. Người đi bộ từ Bắc xuống Nam này chỉ
là một giọt nước vô danh trong cơn lũ người đang tràn lên các
nẻo đường của lục địa đen, hối hả vì nỗi sợ hãi trước tử thần hay
niềm hy vọng tìm thấy một nơi chốn dưới ánh mặt trời.

Tại sao anh lại muốn tìm anh trai? Tại sao ư? Anh không hiểu

câu hỏi. Lý do là hiển nhiên, lý do ở trong chính nó, không cần
phải giải thích. Anh nhún vai. Có thể anh thấy thương hại cho
người anh gặp, con người dù ăn mặc tươm tất nhưng lại nghèo
hơn anh một thứ quan trọng, quý giá nào đó.

Anh có biết anh trai mình ở đâu không? Có biết nơi chúng tôi

đang ngồi không còn là Eritrea, mà đã là nước khác, là Ethiopia
hay không? Anh cười nụ cười của một người biết nhiều, người
dù sao đi nữa cũng biết một điều, rằng đối với anh, ở châu Phi
này không có biên giới và các quốc gia: chỉ có mặt đất nóng
bỏng, nơi em đi tìm anh.

Trên chính con đường này, nhưng phải đi xuôi xuống, vào

sâu trong khe núi thăm thẳm giữa hai dốc đá, có tu viện Debre
Libanos. Bên trong nhà thờ lạnh và âm u. Sau những giờ đi xe
trong nắng chói, phải mất rất lâu mắt mới quen với chốn này,
nơi thoạt tiên trông như chìm trong bóng tối hoàn toàn. Sau
một lúc, có thể nhìn thấy các bức tranh tường và những người
hành hương Ethiopia mặc đồ trắng nằm úp mặt xuống sàn nhà
trải thảm. Trong góc, vị tu sĩ già hát bài thánh vịnh bằng thứ
tiếng Ge’ez đã tuyệt chủng với giọng ngái ngủ, càng lúc càng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.