GỖ MUN - Trang 260

Địa ngục đang nguội

Các phi công còn chưa kịp tắt máy, một đám đông đã xông

đến máy bay. Họ đặt cầu thang. Chúng tôi xuống thang và lập
tức rơi ngay vào một đám người la hét hổn hển đã tới được máy
bay, giờ đây đang chen lấn, túm lấy áo chúng tôi, dùng hết sức
bình sinh xô đẩy chúng tôi “Passport? Passport?”

[55]

- giọng ai

đó gào lên liên tục. Và ngay sau đó, với cùng ngữ điệu dữ dằn ấy:
“Return ticket?

[56]

Còn những người khác thì gay gắt:

“Vaccination? Vaccination?”

[57]

Những mệnh lệnh ấy, cuộc tấn

công ấy đột ngột và gây mất phương hướng đến mức - bị chen
lấn, giẫm đạp và ngạt thở - tôi bắt đầu phạm hết sai lầm này đến
sai lầm khác. Bị hỏi hộ chiếu, tôi ngoan ngoãn lấy nó ra khỏi túi.
Ngay lập tức có người giật lấy rồi biến đi đâu đó cùng với nó. Bị
quát nạt hỏi vé khứ hồi, tôi chìa cho người ta xem.

Nhưng chỉ tích tắc sau tôi đã không nhìn thấy tấm vé đâu

nữa, nó đã biến mất. Sổ tiêm chủng cũng vậy: ai đó giật nó khỏi
tay tôi và bốc hơi ngay. Còn lại tôi không có chút giấy tờ! Phải
làm gì đây? Kêu ai? cầu ai? Đám đông vừa xông vào tôi bên cầu
thang đột nhiên tản ra và biến mất. Tôi còn lại một mình.
Nhưng ngay lát sau, có hai thanh niên tiến đến bên tôi. Họ tự
giới thiệu: “Zado và John. Chúng tôi sẽ bảo vệ anh. Không có
chúng tôi, anh sẽ bỏ mạng”.

Tôi không hỏi gì cả. Trong đầu tôi chỉ nghĩ: ở đây nóng khủng

khiếp! Khi đó là chớm buổi chiều, không khí ẩm ướt, nặng nề,
đậm đặc và thiêu đốt đến mức tôi không thể thở được. Chỉ cần
làm sao ra khỏi đây, đến chỗ có chút hơi mát! “Giấy tờ của tôi
đâu!” - tôi bắt đầu kêu lên bực tức, tuyệt vọng. Tôi mất bình
tĩnh, trong cái nóng như thế con người trở nên nóng nảy, điên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.