GỖ MUN - Trang 262

súng cao su, bắn thẳng một cô gái vào vòng tay vị khách đang
kinh ngạc. Trong khoảnh khắc, một cô khác sẽ thế chỗ cô ngay.

John lùi lại tìm lối vào khác. Bên quầy đổi tiền nho nhỏ một

anh chàng Liban trẻ tuổi nom bộ dạng dễ chịu, tươi tỉnh đang
ngồi, đó là ông chủ. Các cô gái, cũng như tòa nhà đang sập với
những bức tường mốc meo nhớp nháp, nơi các vệt nước đen tạo
thành hình một đám rước câm lặng của lũ quỷ sứ, ngáo ộp, hồn
ma trùm đầu, dài ngoẵng và gầy guộc này, là của anh.

- Tôi không có giấy tờ - tôi thú nhận với anh chàng Liban. Anh

chỉ cười.

- Không quan trọng - anh nói. Ở đây chẳng mấy ai có giấy tờ.

Giấy tờ! - anh cười ha hả rồi nhìn sang John và Zado với vẻ thông
cảm. Rõ ràng là đối với anh, tôi như người từ hành tinh khác
đến. Trên cái hành tinh mang tên Monrovia này, người ta nghĩ
đến chuyện làm sao sống được qua ngày hôm sau. Ai quan tâm
đến mấy tờ giấy?

- Bốn mươi đô la một đêm - anh bảo. Nhưng không có đồ ăn.

Có thể ăn ở sau góc phố kia. Chỗ bà người Syria.

Tôi mời ngay John và Zado đến đó. Bà già đa nghi và luôn luôn

nhìn ra cửa chỉ có một món: cơm thịt xiên nướng. Bà chăm chú
nhìn ra cửa vì không bao giờ biết trước được ai sẽ bước vào: thực
khách hay đám kẻ cướp đến lấy đi hết của bà mọi thứ. “Tôi biết
làm gì bây giờ?” - bà vừa đặt đĩa xuống vừa hỏi chúng tôi. Bà đã
mất hết cả tinh thần lẫn tiền bạc. “Tôi đã mất cả cuộc đời” - bà
nói, thậm chí chẳng còn tuyệt vọng, như thể chỉ để chúng tôi
nghe cho biết. Trong quán vắng vẻ, trên trần treo một cái quạt
bất động, ruồi bay, mỗi lúc lại có một người ăn mày khác đứng
chìa tay ngoài cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.