GỖ MUN - Trang 282

thủ quốc gia. Trong khi đó, vị nguyên thủ đi ra cảng làm một
chuyến thăm viếng ngắn ngủi, hàng giờ trôi qua và y mất tích.
Vậy mà thậm chí họ không thắc mắc có chuyện gì xảy ra với y? Y
đã biến đi đâu?

Ta hãy trở lại cảnh Johnson hỏi cung tổng thống. Johnson

muốn biết Doe có tài khoản ngân hàng ở đâu. Doe rên rỉ, các vết
thương đau nhức nhối, một giờ trước y bị trúng mười mấy viên
đạn. Y thều thào điều gì đó, không rõ là gì. Có phải y khai số tài
khoản? Mà y có tài khoản không? Johnson tức tối ra lệnh xẻo tai
y ngay lập tức. Tại sao? Điều đó có sáng suốt không? Johnson có
hiểu rằng khi đó máu sẽ chảy tràn vào các ống tai và nói chuyện
với y sẽ càng khó khăn hơn?

Có thể thấy những con người ấy không thể đương đầu được

với bất cứ chuyện gì, thấy tình thế càng lúc càng có lợi hơn cho
họ, thấy họ lần lượt làm hỏng hết mọi chuyện. Rồi sau đó, điên
tiết, họ cố sửa sai. Nhưng liệu có thể sửa sai bằng la hét? Bằng
hành hạ? Bằng cách giết những người khác?

Sau cái chết của Doe chiến tranh vẫn tiếp diễn. Taylor chiến

đấu với Johnson, cả hai cùng chiến đấu với phần còn lại của
quân đội Liberia, còn tất cả bọn họ lại chiến đấu với các đội quân
can thiệp mà vài nước châu Phi lập ra dưới cái tên ECOMOG
nhằm lập lại trật tự ở Liberia. Sau những trận đánh kéo dài,
ECOMOG chiếm Monrovia và các vùng lân cận của thành phố,
bỏ phần còn lại của Liberia cho Taylor và các thủ lĩnh như hắn.
Người ta có thể đi lại trong thủ đô, nhưng khi đi xe ra ngoài
chừng 20-30 cây số, các trạm gác của lính Ghana, Guinea hay
Sierra Leone sẽ nhan nhản trên đường. Họ chặn tất cả mọi
người lại: không thể đi xa hơn được nữa.

Xa hơn là bắt đầu địa ngục, nơi mà ngay cả những người lính

vũ trang đến tận chân răng kia cũng không có can đảm ngó vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.