GỖ MUN - Trang 288

về hành tinh này. Đó là đài tiếp âm Voice of America cho châu
Âu, châu Phi và Cận Đông, được xây dựng vào thời kỳ tiền-vệ-
tinh, trong Thế chiến thứ hai, giờ đây không hoạt động, bị bỏ
hoang, gỉ sét.

Sau đó chúng tôi đi đến đầu kia của thành phố, nơi mở ra

trước mặt chúng tôi một bình nguyên mênh mông, một cánh
đồng bằng phẳng vô tận bị đường băng bê tông cắt ngang. Đó là
sân bay Robertsheld, lớn nhất châu Phi, một trong những sân
bay lớn nhất thế giới. Giờ đây vắng tanh, tiêu điều, đóng cửa (chỉ
có sân bay nhỏ trong thành phố nơi tôi hạ cánh là hoạt động).
Tòa nhà sân bay bị ném bom, đường băng thủng lỗ chỗ vì bom
và đạn pháo.

Cuối cùng là mục tiêu lớn nhất, một nhà nước trong nhà

nước, đồn điền cao su của Firestone. Nhưng đi đến đó rất khó
khăn, chúng tôi liên tục gặp các trạm gác quân đội. Trước mỗi
trạm đều có thanh chắn và phải dừng lại. Dừng lại và chờ. Sau
một hồi, một người lính bước ra từ chòi canh. Từ chòi canh hoặc
từ sau những bao cát, tùy. Anh ta chất vấn: “Ai đây? Cái gì đây?”
Sự chậm chạp trong cử chỉ của anh ta, những từ (đúng hơn là
những âm tiết) rời rạc, cái nhìn ảm đạm và bí hiểm của anh ta,
vẻ suy nghĩ và trang nghiêm trên khuôn mặt, để nhằm tăng
thêm tầm quan trọng và uy quyền cho bản thân và nhiệm vụ
của anh ta. “Chúng tôi có thể đi tiếp được không?” Trước khi trả
lời, anh ta lau mồ hôi trên mặt, chỉnh lại súng ống, xem xét
chiếc xe từ mọi phía, vân vân và vân vân. Rốt cuộc, John quyết
định quay trở lại, chúng tôi sẽ không đến nơi được trước khi trời
tối, mà từ chập tối tất cả các con đường đều bị cấm, chúng tôi sẽ
không biết phải xoay xở ra sao.

Chúng tôi lại về thành phố. Họ chở tôi đến một quảng trường

nơi có các mảnh vỡ bị nổ tung của tượng đài tổng thống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.