GỖ MUN - Trang 325

Ôi, vâng,

Ôi, vâng, vâng, vâng,

Ôi, vâng,

Ngài là Đức Chúa của tôi.

Đám đông bắt đầu đung đưa nhịp nhàng và lượn sóng, những

đám bụi gạch bốc lên từ nền nhà. Sau đó tất cả mọi người hát bài
thánh thi “Hãy ngợi ca Chúa bằng tiếng chũm chọe vang
lừng…”

Căng thẳng giảm bớt, không khí dịu lại và mọi người thoải

mái hơn, họ thở phào, song chẳng được bao lâu, vì vị thầy tu lại
lên tiếng:

- Nhưng các người không thể nghe thấy tiếng nói của Đức

Chúa. Tai các người điếc đặc. Mắt các người không trông thấy gì.
Vì các người đầy tội lỗi. Tội lỗi khiến cho các người mù và điếc.

Im lặng tuyệt đối bao trùm. Trong phòng đầy những người

ngồi bất động. Giờ đây chỉ có các chàng trai trẻ, cường tráng,
vạm vỡ là còn đi lại, nhưng rất rón rén, gần như chỉ nhón chân.
Họ mặc com lê sẫm màu giống nhau, áo sơ mi trắng, thắt nơ
đen. Trước đó tôi đã đếm, họ có khoảng hai mươi người. Tôi thấy
họ lần đầu khi còn ở ngoài cánh cổng chính mở vào sân: họ kiểm
tra người đến nhà thờ. Rồi sau đó, ngay trước buổi lễ, họ tản ra
khắp phòng và đứng cạnh các hàng ghế sao cho mỗi người có
thể quan sát một phần thánh đường. Quan sát, can thiệp, chỉ
dẫn. Cử chỉ và hành xử của họ sở hữu đặc tính tuyệt đối kín đáo
và dứt khoát. Ở đây, không có chút gì của sự lộn xộn và uể oải
kiểu châu Phi, ngược lại - đó là sự hiệu quả, chú tâm, chuẩn xác.
Họ kiểm soát được tình hình và có thể cảm thấy rằng, đó chính
là sứ mệnh của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.