GỖ MUN - Trang 324

gì với chính mình, phải đi đâu? Từng câu từng chữ càng lúc
càng dìm họ xuống bùn, biến họ thành tro bụi. Đứng trong đám
đông chăm chú, xúc động và khiếp sợ này, tôi không thể nhìn
quanh phòng một cách quá lộ liễu và thường xuyên. Tôi là người
da trắng, điều đó đã là quá đủ để bị chú ý. Nhưng tôi liếc mắt
thấy những người phụ nữ đứng cạnh trán toát mồ hôi và tay đặt
trên ngực run lên. Có thể nỗi sợ hãi lớn nhất của họ lúc này là
mối lo vị thầy tu sẽ trỏ vào từng người, phán xét phẩm hạnh và
đức tin của họ, phủ nhận quyền được gọi là người Cơ Đốc của họ.
Tôi cảm thấy, đối với họ, vị thầy tu đang đứng trên bục giảng
đạo kia có uy lực thôi miên lớn lao và thẩm quyền phân phát
những bản án hà khắc nhất, độc ác nhất.

- Các người có biết là một người Cơ Đốc có nghĩa là gì không? -

ông hỏi. Những người nãy giờ vẫn đứng im khúm núm, hối lỗi,
bây giờ cựa quậy, chờ nghe câu trả lời, đón nghe một lời khuyên,
một toa thuốc hay một định nghĩa. Các người có biết điều đó
nghĩa là gì không? - ông nhắc lại, và người ta có thể cảm thấy sự
căng thẳng tăng cao trong các tín đồ. Nhưng trước khi họ nghe
được lời giải đáp, dàn nhạc lại cất tiếng. Những chiếc kèn tu-ba,
pha-got và saxophone rống lên ầm ầm. Trống nện thình thịch,
ùm ùm. Vị thầy tu ngồi xuống cái ghế bành bên cạnh, tựa đầu
lên tay, nghỉ ngơi. Dàn nhạc im tiếng và vị thầy tu lại đứng lên
bục giảng kinh bằng gỗ gụ.

- Là một người Cơ Đốc - ông nói - có nghĩa là nghe thấy tiếng

nói của Đức Chúa trong lòng mình. Nghe Ngài hỏi: “Hỡi Giê-rê-
mi, ngươi thấy gì?”

Sau chữ “Đức Chúa”, các tín đồ cất tiếng hát:

Ôi, Đức Chúa,

Ngài là Đức Chúa của tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.