“Thật sự không biết à, hay cố tình không biết, tối qua em đã từ chối anh
đưa về.”
Cô cảm giác như trái tim mình vừa lỡ nhịp, đập mạnh một cái rất khó
chịu. Bàn tay lướt trên bàn phím mấy lần rồi lại xóa đi. Cô cắn môi, suy
nghĩ nên trả lời lại thế nào cho phù hợp, cuối cùng cũng nhắn rồi bấm gửi
đi.
“Là không biết thật, nếu anh nói rằng em về nhà chưa, thì sẽ nhớ chứ
không phải em ngủ chưa.”
Lần này rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời.
“À, thế lần sau anh rút kinh nghiệm.”
Đọc tin nhắn gửi đến, cô chưa kịp nhắn tin trả lời thì đã thấy tin nhắn
khác gửi đến.
“Hôm qua em về nhà có an toàn không?”
Đọc dòng tin nhắn cô không nén được nụ cười bên khóe môi, chậm rãi
nhắn lại.
“Không an toàn thì bây giờ anh đang nhắn tin với ai?”
***
Thuần thục đặt ly cà phê lên mặt bàn kèm theo là nụ cười lịch sự. Cô
bưng đồ uống ra bàn trả khách rồi nhanh chóng bước vào trong quầy pha
chế nước. Hôm nay số lượng khách đông hơn mọi ngày nên cô vừa phải
pha chế vừa phải bê đồ ra bàn cho khách.
Lúc làm việc cô chưa từng tỏ ra mệt mỏi mà thường trực trên môi vẫn
luôn là nụ cười nhẹ nhàng, vừa pha chế nước miệng vẫn không ngừng nói
chuyện với mấy người làm chung.
Mọi người đang hẹn nhau đêm nay xong việc thì đi ăn lẩu, cô từ chối
khéo, nói nhà có việc.
Cô vươn vai, xương kêu răng rắc. Tháo bỏ tạp dề đeo bên hông đặt sang
một bên, cô thay lại đồ của mình và cất đồng phục của cửa hàng vào tủ đồ
của mình, khóa lại ngăn tủ rồi cất chìa khóa vào túi xách, ra khỏi quầy pha