GỐI ĐẦU LÊN CỎ - Trang 123

quan hệ vốn có từ trước chẳng có gì quan trọng. Chỉ cần họ đang ở bên
nhau như thế là đủ hay rồi, cũng giống như tôi và cô đang ngồi cùng nhau
thế này thôi.

- Có lẽ vậy chăng? Hình như họ đang ở trong một chiếc thuyền thì phải?

- Trên một chiếc thuyền hay một ngọn đồi, thì cứ hiểu theo cách miêu tả
trong truyện ấy. Còn nếu đặt câu hỏi tại sao thì lại thành ra tọc mạch.

- Ồ! Cô bật cười - Vậy thì tôi sẽ không hỏi nữa!

- Loại tiểu thuyết thông thường đều bày ra những chuyện tọc mạch cả đấy
chứ. Vì không có kiểu ngẫu hứng... nên chẳng có gì là thú vị.

- Vậy thì hãy theo dõi tiếp chuyện ngẫu hứng ấy đi nào. Rồi sao nữa?

Venice thẫm dần, thẫm dần, cho đến lúc chỉ còn lại một đường mỏng manh
mờ nhạt vắt ngang trời. Rồi cái lằn ngang ấy cũng tan dần. Chỉ còn là
những cái chấm. Ðây đó, những cây cột tròn đứng sững dưới bầu trời như
một mảng pha lê ngũ sắc. Cuối cùng, cái lầu chuông cao nhất cũng khuất
dần đi. “Qua mất rồi!” cô nói. Tâm hồn cô gái đang đi qua Venice cũng tự
do như gió thổi ngang trời. Nhưng Venice đang chìm trong bóng tối đã để
lại một nỗi buồn vây chặt tâm hồn cô, khiến cô nhủ thầm mình phải quay
trở lại. Anh và cô cùng nhìn về phía vịnh tối thẫm. Những ngôi sao lần lượt
xuất hiện. Biển gợn sóng nhẹ nhàng tung bọt trắng. Anh nắm lấy tay cô.
Như nắm chặt một sợi dây đàn cứ rung ngân không dứt...

- Hình như không phải là hoàn toàn ngẫu hứng đâu.

- Sao? Cái này có thể nghe theo kiểu ngẫu hứng mà. Nhưng nếu cô không
thích thì tôi lược bỏ bớt đi nhé?

- Không, tôi thích mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.