GỐI ĐẦU LÊN CỎ - Trang 131

Chương 10

Tôi thử đi đến chỗ Ao Gương. Con đường phía sau chùa Kankaiji từ rừng
tuyết tùng thoải xuống phía thung lũng, rồi chẻ ra làm đôi trước khi lại bò
lên sườn núi bên kia, và Ao Gương nằm tự tại giữa hai nhánh rẽ của con
đường ấy. Quanh bờ ao mọc rất nhiều tre lùn. Ở một vài nơi, chúng mọc
ken dày đến mức người ta không thể nào đi luồn qua đấy mà không làm cho
cành lá khua xào xạc. Nhìn qua đám cây cỏ vẫn thấy được mặt nước, nhưng
nếu không đi vòng quanh bờ ao thì chắc không thể biết cái ao này bắt nguồn
từ đâu và kết thúc ở nơi nào. Ði quanh một vòng thì thấy ao nhỏ hơn nhiều
so với những gì mình tưởng tượng. Chu vi chưa đến trăm rưỡi mét. Chẳng
qua, đây là một cái ao có hình dáng hết sức khác thường. Những tảng đá
nằm rải rác đó đây trong nước, theo kiểu rất tự nhiên. Mực nước trong ao
cũng khó xác định như hình dáng của ao, vì những đợt sóng nhấp nhô cứ
liên tiếp vỗ vào bờ.

Khu vực xung quanh ao mọc nhiều cây bụi. Loại cây thì nhiều không đếm
xuể, có lẽ phải đến hàng trăm loài. Ðã sang xuân mà nhiều loại cây vẫn
chưa đâm chồi nảy lộc. Ở một vài chỗ có thể đón ánh nắng mùa xuân rạng
rỡ chiếu xuyên qua lớp lá cành thưa thớt, còn thấy cả những vạt cỏ hồn
nhiên lún phún xanh. Và rải rác đó đây là những bông hoa violet mảnh dẻ
dịu dàng.

Những bông hoa violet Nhật Bản đang say ngủ. Cách nói bay bổng của một
nhà thơ phương Tây, “sự lý tưởng thánh thiện”, có vẻ không hợp lắm với
những đóa này. Tôi vừa nghĩ đến đó thì đôi chân đang bước đột nhiên dừng
lại. Dừng lại rồi thì cứ đứng chôn chân một chỗ. Và diễm phúc cho những
ai có thể làm điều đó. Nếu ở giữa phố phường Tokyo mà dừng lại kiểu này
thì sẽ bị xe điện đâm chết ngay tức khắc. Mà dẫu không bị xe điện đâm chết
thì cũng bị cảnh sát tuần tra kéo đi ngay. Ðô thị đối xử với người dân vô tội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.