GỐI ĐẦU LÊN CỎ - Trang 155

- Tôi cũng chẳng cần đâu. Tôi chẳng có việc gì cần phải phiền đến chuyện
điều tra cả!

- Tôi cũng nghĩ vậy.

- Nhưng mà đám cảnh sát có tọc mạch đến đâu thì cũng chẳng hề gì. Miễn
là tâm hồn mình trong sáng. Nếu ta chẳng làm điều gì xấu thì sự tồn tại của
cảnh sát cũng chẳng ý nghĩa gì.

- Nhưng bị soi mói về con người cá nhân thì thật là kinh khủng!

- Hồi còn là một tiểu tăng, tôi đã được sư phụ dạy rằng: nếu không có can
đảm của một người dám phơi bày gan ruột giữa đường phố đông người thì
không thể tiến bộ trong tu học. Anh cũng nên học hỏi theo cách đó. Và sẽ
thấy chẳng cần phải tìm đến nơi này nơi khác nữa.

- Nếu đã là một họa sĩ thực thụ thì lúc nào tôi cũng có thể làm như thế.

- Vậy thì anh nên trở thành một họa sĩ thực thụ đi.

- Nếu cứ bị soi mói mãi thì làm sao mà trở thành như thế được.

- A ha! Tôi nói anh nghe điều này nhé! Cô Nami ở nhà Shihoda mà anh
đang trọ ấy, sau khi bỏ nhà chồng trở về đây thì bị rắc rối phiền não đủ điều.
Nhưng từ khi cô ấy đến chỗ tôi học pháp thì mọi thứ đã bình ổn trở lại, như
anh thấy đấy. Cô ấy là kiểu người thông minh và nhạy cảm.

- Vâng, tôi cũng thấy là cô ấy không giống như những người bình thường
khác.

- Ồ, cô ấy ghê gớm lắm!... Có một tăng sinh trẻ tên là Taian cũng đến đây tu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.