tay. Chẳng mấy chốc đã xong một bài. Rồi tôi đọc lại bài thơ mới làm xong.
Ra đi lòng ngổn ngang
Gió xuân vờn nếp áo
Cỏ xanh vệt bánh xe
Sương mù giăng khắp lối
Dừng chân tự ngắm mình
Ánh sáng soi rạng rỡ
Chim oanh ca ríu rít
Hoa đào lả tả rơi
Ðề thơ trước cổng chùa:
“Cuối đường là đồng rộng”
Dạ sầu chất ngất mây
Cánh chim lướt ngang trời
Bao cảm xúc khôn nguôi
Quên chuyện đời chốc lát
Ba mươi đã chớm già
Kìa nắng lại bừng soi