GỐI ĐẦU LÊN CỎ - Trang 44

Ôi! Ðêm mùa xuân!

Ðêm trăng

Hồn cây hiện bóng

Hoa hải đường

Dưới ánh trăng

Mùa xuân

Văng vẳng tiếng ca

Cạn dòng suy nghĩ

Sắp sáng rồi

Ðêm xuân một mình tôi

Trong lúc tôi làm thơ, cơn buồn ngủ đã đến lúc nào không biết.

Có lẽ dùng từ “xuất thần” cho hoàn cảnh này là phù hợp nhất. Trong lúc
ngủ thì ai cũng quên đi bản thân mình. Còn lúc tỉnh táo sáng suốt thì chắc
hẳn không ai quên được thế giới xung quanh. Sự huyền ảo chỉ xuất hiện ở
lằn ranh mập mờ giữa hai thế giới. Ðó là trạng thái quá mơ màng để nói là
đang tỉnh, nhưng nói là đang ngủ thì không đúng hẳn vì cũng có nhận biết
đôi chút. Ðúng hơn, trạng thái ấy giống như ta dồn hai thế giới vào trong
cùng một cái chai, rồi cầm cây bút màu của nàng thơ mà khua khoắng để
pha trộn lại. Ngay trước khi ta chìm vào giấc mơ, những màu sắc thật của tự
nhiên trở nên nhòa nhạt, rồi cả vũ trụ nguyên dạng trôi tuột vào thế giới của
sương mù. Bàn tay phù phép của cơn buồn ngủ làm trơn tru những góc cạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.