GỐI ĐẦU LÊN CỎ - Trang 99

Hồi đó, trong đám cỏ này, tôi tìm được một chỗ vừa đủ để chen chân, và
hay ngồi hàng giờ ở đó. Thói quen mỗi ngày của tôi dạo ấy là ngồi dưới gốc
thông, ngắm chiếc đèn lồng, ngửi mùi hương của cỏ, và nghe tiếng đàn của
cô Okura từ xa vọng lại.

Có lẽ cô Okura đã trải qua thời kỳ búi tóc thành búi tròn theo kiểu phụ nữ
mới kết hôn. Cô hay ngồi ở quầy thanh toán của quán rượu, gương mặt có
vẻ đã từng trải vì mưu sinh. Tôi không rõ cuộc sống gia đình của cô có hạnh
phúc không. Tôi cũng chẳng biết liệu những con chim én mỗi năm lại bay
về, thì những chiếc mỏ lấm bùn của chúng có bận rộn vì kiếm ăn không.
Trong tưởng tượng của tôi, hình ảnh những con chim én cứ lẫn vào mùi
hương của rượu.

Không biết bây giờ ba cây thông ấy có còn tồn tại và giữ được dáng vẻ tươi
đẹp của ngày xưa? Cây đèn lồng sắt thì chắc là đã hỏng mất rồi. Và những
ngọn cỏ mùa xuân có còn nhớ đến người đã ngồi với chúng ngày xưa không
nhỉ? Chắc hẳn là giờ đây chúng không thể nào nhận ra người đã lặng lẽ xa
rời chúng từ những ngày xa xưa ấy. Và hẳn là chúng cũng không nhớ được
tiếng hát mỗi ngày của cô Okura: “chiếc cà sa vải bông là trang phục du
hành
”.

Tiếng đàn samisen bất ngờ gợi lại trong tôi cả một bức tranh toàn cảnh về
những ngày thơ ấu. Và trong lúc tôi đang trở về với quá khứ đầy hoài niệm,
để lại là một chú bé ngây thơ hai mươi năm về trước, thì cửa nhà tắm đột
nhiên xịch mở.

“Có ai đến chăng?”. Tôi thầm nghĩ và quay nhìn ra cửa, vẫn đang ngâm
mình trong bể tắm. Vì tôi gác đầu lên chỗ thành bể ở vị trí xa nhất từ phía
cửa vào, nên cầu thang đi xuống bể tắm trong khoảng cách chừng sáu, bảy
mét lọt nghiêng vào tầm mắt. Nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy gì. Trong một
lúc lâu, tôi chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi xuống mái hiên nhà. Tiếng đàn
samisen đã ngưng từ lúc nào không rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.