GỢI GIẤC MƠ XƯA - Trang 128

con nhiều hơn là thương yêu, gần gũi nó.
Thiên Lý nhoi nhói trong tim. Cô kêu lên:
- Trời ơi! Vậy là thằng bé đâu được mẹ yêu thương ấp ủ. Một mình Sơn
làm sao lo cho nó.
Bà Hạnh ngắt lời cô:
- Thằng bé ở với bà nội. Đó là sự thật về hoàn cảnh của Sơn hiện tại.
Trước đây, tôi giấu vì không muốn em suy nghĩ.
Lý hoang mang nhìn bà:
- Sao bây giờ cô lại nói với em? Rồi em phải làm gì đây?
Bà Hạnh thở dài:
- Tôi không biết. Tôi cũng là một người mẹ, tôi không đành lòng trước
những nghiệt ngã của số phận. Bé Phước đang cần một người mẹ thật thụ,
nhưng điều này không nằm trong quyền hạn của chúng ta.
Mắt Thiên Lý như nhòa đi. Cô khóc và nghe tiếng sơ sinh oa oa từ trong
ký ức, cô khóc và nghe ngực mình nhức nhối những cơn căng sữa đến phát
sốt.
Tình mẹ thiêng liêng được Lý giấu kỹ lâu nay chợt bùng lên, cô thấy mình
tội lỗi, thấy mình đáng khinh, đáng trách hết sức.
Hoàn cảnh túng cùng bức bối đã khiến Lý phải sanh con cho người ta nuôi
để lấy một món tiền lớn. Lắm lúc ngẫm lại cô không biết phải trách ai đây?
Nếu cô có một người cha như bao nhiêu đứa trẻ khác, chắc cuộc đời cô
cũng khác. Thiên Lý nhớ tới ba mình và thấy hận, hận vô cùng. Ông đã bỏ
mẹ con cô và không hề có trách nhiệm gì với giọt máu của mình.
Thế còn Lý thì sao? Cô cũng có một đứa con, lẽ nào cô phủi tay bảo mình
không trách nhiệm gì với nó?
Thiên Lý cố nén tiếng nức nở. Bà Hạnh nhỏ nhẹ như vỗ về:
- Rồi trái tim một người mẹ sẽ chỉ cho em biết phải làm gì.
Lý gượng gạo:
- Em cũng mong như vậy.
Cô ngập ngừng:
- Sơn vẫn chưa biết em có liên hệ với cô.
Bà Hạnh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.