GỢI GIẤC MƠ XƯA - Trang 162

Thiên Lý gật đầu. Cô không thể nói gì với Lâm vào lúc này. Cô phải vào
bệnh viện nơi con cô đang ốm nặng.
Sơn chống tay nhìn Thiên Lý với tất cả thương mến. Cô đang ngủ bên
cạnh Phước. Nhìn hai mẹ con như thế này, Sơn cứ rưng rưng trong lòng.

Nén tiếng thở dài, anh bước ra hành lang đốt thuốc. Bé Phước đã qua cơn
nguy kịch. Anh và Lý đã thức trắng ba đêm để theo dõi nó. Thằng bé bị
sốt xuất huyết, đã vậy còn bị sốc khi truyền dịch. Sơn muốn điên lên khi
thấy thằng bé vật vã trong phòng cấp cứu. Mẹ anh đi chùa Hương tận
ngoài Bắc. Một mình Sơn không biết xoay xở làm sao. Anh phải cầu cứu
chị Hạnh. Chị Hạnh đã cấp tốc gọi Lý cho cha con anh. Cô đúng là một
thiên thần đúng nghĩa nhất.

Hai người ở suốt bên thằng nhỏ, mắt thâm quầng vì mất ngủ, người nhẹ
tênh vì mất sức. Ngược lại hai người được ở cạnh nhau để cùng lo lắng, sợ
hãi và thương con đến đứt ruột.

Giá mà Lý cứ ở mãi với cha con anh nhỉ?

Điện thoại reo. Sơn nhìn số gọi đến. Là của Ngân. Anh nửa muốn nghe
nửa muốn không. Thằng bé Phước nằm viện, Sơn không hề gọi Ngân vì
anh rất khó chịu khi cô luôn coi chuyện bé Phước bệnh là không quan
trọng, là kiểu "Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột". Hơn nữa, hai người
đang trong giai đoạn ly thân. Sơn không muốn liên quan, liên hệ gì với
Ngân hết.

Sơn áp máy vào tai. Giọng Ngân ngọt y như ngày xưa hai người vừa yêu
nhau:
- Anh đang ở đâu vậy?
Sơn ậm ự:
- Ngoài đường...
- Ủa! Sao lại ngoài đường? Vừa gọi về nhà, em nghe con Hương nói bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.