GỢI GIẤC MƠ XƯA - Trang 163

Phước nằm viện mà. Chắc nó lại viêm họng phải không?
Sơn cộc lốc:
- Ờ.
- Vậy thì không sao. Em đang ở Vũng Tàu, không về chăm sóc con được
đâu.
Sơn lạnh lùng ngắt lời cô:
- Em không phải bận tâm. Tôi tự lo cho con mình được mà. Thôi nhé!
Không để Ngân kịp nói thêm lời nào, Sơn cúp máy. Anh chán nghe kiểu
môi mép rặc sự giả dối của Ngân. Lẽ ra vừa rồi cô đừng gọi cho anh thì
hơn. Gọi điện hỏi thăm con bệnh bằng giọng điệu phủ đầu ấy, thật chả ra
làm sao hết.

Xuống đất, Sơn đi ra ngoài tới gian hàng bán trái cây. Anh mua xoài, cam,
nho rồi trở lên lầu. Vào phòng anh thật nhẹ nhàng vì nghĩ Lý và bé Phước
còn ngủ. Anh vừa đặt bọc trái cây lên băng thì Lý nhỏm dậy. Vẻ ngơ ngác
của cô trông tội làm sao.

Sơn dịu dàng:
- Em ngủ nữa đi.
Thiên Lý chớp mắt:
- Em đủ rồi. Bây giờ anh ngủ thì đúng hơn. Mà anh vừa đi đâu về à?
Sơn trả lời:
- Anh mua trái cây. Để anh gọt cho em ăn.
Thiên Lý nói:
- Anh chợp mắt một chút đã.
Sơn cười cười:
- Anh làm sao ngủ được khi có em bên cạnh. Bên em, anh phải tranh thủ
từng giây từng phút chớ!
Thiên Lý trấn tĩnh lại trước những lời mật ngọt của Sơn:
- Rồi cũng tới lúc người một nơi. Em luôn dặn mình phải nhớ mình đang
làm gì, cho ai. Bé Phước đã bớt nhiều. Chiều nay, em sẽ về. Em rất sợ lâu
ngày sẽ không rời xa thằng bé nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.