GỢI GIẤC MƠ XƯA - Trang 166

bé Phước cho bà nội, bằng không cô ấy sẽ bỏ anh. Anh và con về ở với bà
nội vì anh không thể làm theo ý Ngân được.
Thiên Lý đanh giọng:
- Nhưng anh đã từng rất yêu chị Ngân. Hai người mới là vợ chồng, mới là
ba mẹ của bé Phước chớ không phải em. Chúng ta không đề cập tới
chuyện này nữa. Em phải về.
Sơn nhếch môi:
- Vì có người mãi đợi em à? Nếu thế, anh không dám giữ đâu.
Thiên Lý hơi hẫng vì Sơn đột ngột buông cô ra. Cô vừa dợm bước trong
chông chênh thì Sơn bỗng kéo cô thật mạnh. Lý ngã vào người anh. Chưa
kịp trấn tĩnh Sơn đã hối hả tìm môi cô. Thiên Lý như không còn sức để
đẩy anh ra. Cô từng được hôn như vậy trong mơ để khi tỉnh giấc thấy tự
thương mình. Cô từng khao khát đến se lòng cơ mà.
Thiên Lý đáp lại môi Sơn bằng tất cả nồng nàn của trái tim. Cô đang
buông thả và sẵn sàng rơi xuống vực sâu cho phút giây này.
Nụ hôn mê đắm sau năm năm dài xa cách. Nụ hôn đẫm nước mắt, nghẹn
đớn đau khiến hai người bỗng chốc không thể rời nhau.
Thiên Lý chợt thảng thốt nhận ra cô chưa bao giờ thôi nhớ về Sơn cho dù
bây giờ bên cạnh cô đã có Lâm.
Lý đã hứa sẽ chờ Lâm xong bằng Thạc sĩ sẽ đám cưới, cô không thể xem
lời hứa đó là trò đùa vì anh đối với cô rất chân tình.
Lý khẽ xô Sơn ra, cô mở cửa phòng và đi như chạy trên hành lang. Gọi xe
ôm, Lý ngồi như tượng cho đến khi về nhà.
Bà Hạc kêu lên:
- Dữ ác hôn! Thằng Lâm muốn điên lên vì ba ngày liền không thấy con
đâu.
Thiên Lý gượng gạo:
- Con có gọi điện về nhà một lần mà.
- Gọi điện thì ăn thua gì. Tại sao con phải ở suốt trong bệnh viện vậy?
Thằng nhỏ đó là cháu bác sĩ Hạnh chớ có phải con bả đâu. Đúng là con bị
người ta lợi dụng rồi.
- Dạ, tại con thấy tội nghiệp thằng bé nên tình nguyện ở lại giúp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.