GỢN SÓNG - Trang 17

Tôi kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh bên Tâm ngắt ngang:
- Dóc tổ, mấy bài toán dễ thế này mà làm không ra, mà đòi làm toán lớp
nhất. Toán lớp nhất khó hơn cả toán quỹ tích.
Tâm cười:
- Ta sẽ học tân toán học, tân hóa học, tân vật lý học chớ không thèm học
mấy cái cổ lỗ sĩ này.
Nói với Tâm mãi không lại, tôi làm thinh đọc kỹ mấy cái đề toán rồi giải
một hơi.
Tâm cười:
- Mày làm nhà toán học xem được đó.
Mấy bài toán đã giải xong. Tâm ngẫm nghĩ một hồi rồi kêu dễ rối rít.
Tôi háy lại:
- Đấm ngực trách mình ngu chớ đừng nói là toán dễ.
Tâm cười hì hì khoái trá gấp vở lại. Tôi kêu lên:
- Viết vào vở đi chớ.
Tâm lắc đầu:
- Thôi, để nháp đó tối mai làm. Bây giờ đi coi xi-nê đi.
Tôi đấp chăn, cuốn tròn trong vị trí cũ lắc đầu:
- Mới giữa trưa mà đi đâu. Với lại tao không quen đi xi-nê. Phim chi. Mấy
giờ chiếu?
Tâm cúi xuống chiếc đồng hồ nhỏ xíu trên tay:
- Mới 1 giờ 15 thôi. Ba giờ mới có phim. Phim Roméo và Julliette. Cảm
động và đẹp lắm. Tao bao mà. Đừng từ chối tao thay đổi ý kiến, ngồi dậy
đi, nằm hoài bất lịch sự với ta lắm.
Tôi lắc đầu nằm im. Tâm cười một tiếng nhỏ, chạy lại cửa sổ xô hai cánh
cửa. Tôi la ầm lên, nhưng không kịp. Gió đã lùa vào mang theo những giọt
mưa nhỏ như tóc.
Tiếng Tâm lẩm bẩm:
- Đã đến mùa đông rồi.
Tôi không nói, xuống giường đến bên Tâm nhìn ra ngoài. Hẻm vắng tanh
và lặng im. Giàn ti-gôn sướt mướt run rẩy trong gió.
Đằng xa, mấy ngọn dừa lướt lên làm xanh cả một khoảng trời đầy mây. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.