GÓT SẮT - Trang 278

Đám người ô hợp đi qua chừng một nửa dặm thì phát hiện ra chúng tôi.

Một người đàn bà rách như tổ đỉa, hai má hóp sâu và đôi mắt đen ti hí sắc
như dao chợt nom thấy Hartman và tôi. Người đó thét lên lanh lảnh, xông
lại. Một bộ phận của đám người ô hợp kia chạy ùa theo. Ngay lúc ngồi viết
những dòng này, tôi còn tưởng chừng nom thấy mụ ta nhảy xổ đến chỗ tôi
trước mọi người chừng một bước, mái tóc hoa râm rối bù bay tạt lại đằng
sau, máu từ một vết thương trên đầu chảy xuống dòng dòng, tay phải cầm
một cái rìu bổ củi, bàn tay trái nhăn nheo khô đét co quắp như móng diều
hâu. Hartman nhảy xổ ra đứng trước mặt tôi. Lúc đó không phải là lúc giải
thích dài dòng. Chúng tôi ăn bận tươm tất, thế là đủ rồi. Anh thoi một quả
vào giữa hai con mắt cháy rực của mụ đàn bà. Quả đấm chắc nịch của anh
làm cho mụ ta suýt ngã bổ chửng, nhưng va phải bức tường người ở đằng
sau, mụ bật trở lại đằng trước và lảo đảo vung chiếc rìu chém xuống vai
Hartman.

Sau đó, tôi không còn biết chuyện gì ra chuyện gì nữa. Tôi bị chìm ngập

trong đám đông. Chỗ hành lang tôi đứng ầm ầm những tiếng thét, những
tiếng la, những tiếng chửi rủa. Người ta đánh tôi tới tấp. Người ta túm lấy
tôi xé quần, xé áo, xé cả thịt nữa. Tôi cảm thấy mình bị xé ra thành từng
mảnh. Tôi bị đè dí xuống đất, không thở được. Giữa lúc tôi không chịu
được nữa, một bàn tay hộ pháp nắm lấy vai tôi lôi đi. Đau quá và bị đè nặng
quá, tôi bất tỉnh nhân sự. Hartman thì không bao giờ ra khỏi nơi này. Anh
đã đứng ra che chở cho tôi và đã bị họ xông vào đánh trước nhất. Nhờ thế
mà tôi thoát chết, vì khi họ kéo vào chật như nêm cối rồi thì cũng không
còn cách đánh nào khác là lấy tay cấu xé một cách điên cuồng.Tôi tỉnh lại
giữa một trận náo động điên cuồng. Chung quanh tôi, mọi thứ đều tán loạn
cả lên như thế. Tôi bị kẹp giữa một trận lụt người kì quái, nó cuốn tôi đi,
không biết là đi đâu. Không khí mát rượi tắm vào hai má và tràn vào hai
phổi tôi rất dễ chịu. Tôi bị kiệt sức và chóng mặt quá, chỉ còn biết lơ mơ
rằng có một cánh tay rất khoẻ xốc lấy người tôi và lôi tôi đi. Chân tôi bước
theo bủn rủn. Đằng trước mặt, tôi chẳng trông thấy gì ngoài cái lưng áo
khoác của một người đàn ông. Cái áo bị rách toạc từ trên xuống dưới theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.