GÓT SẮT - Trang 51

không? Những công ty bảo hiểm 8, họ biết. Cứ mỗi cái đơn bảo hiểm tai
nạn một nghìn đô-la thì hàng năm họ bắt ba cô đóng bốn đô-la hai hào,
nhưng họ bắt một người lao công đóng tới mười lăm đô-la.

- Còn anh thì sao? – Tôi hỏi.

Ngay khi hỏi câu hỏi đó tôi thấy lo cho anh thế nào ấy.

- Ồ tôi ấy à? – Anh trả lời hờ hững. – Tôi đi làm cách mạng; một công

nhân dễ chết, dễ bị thương một phần, thì tôi dễ chết, dễ bị thương chừng
tám phần. Đối với những chuyên gia hoá học sử dụng các chất nổ, các công
ty bảo hiểm bắt họ đóng tiền nhiều hơn anh em công nhân gấp tám lần. Tôi
tưởng họ thì họ chẳng hơi đâu mà bảo hiểm cho tôi. Sao cô lại hỏi thế?

Mắt tôi chớp chớp và tôi cảm thấy máu dồn lên nóng cả mặt. Không

phải là anh đang bắt được tôi lo lắng cho anh đâu, mà chính tôi lại bắt được
mình, ngay trước mặt anh.

Giữa lúc ấy, ba tôi vào và chuẩn bị đi với tôi. Ernest đưa trả ba tôi cuốn

sách anh mượn và đi ra trước. Đang đi, anh quay lại bảo:

- À này! Nhân thể tôi nói để cô biết. Trong lúc cô huỷ hoại cái thư thái

tâm hồn của bản thân cô, tôi cũng đang huỷ hoại cái thư thái tâm hồn của
đức Giám mục. Giá cô đến tìm bà Wickson và bà Pertonwaithe bây giờ thì
tốt. Cô cũng biết chồng họ là hai người có cổ phần chính trong nhà máy sợi.
Hai người đàn bà này cũng như tất cả những người khác, cũng bị trói vào
máy móc, nhưng họ bị trói thế nào mà lại ngồi chót vót tận trên đỉnh kia.

--------------------------------

1 Đây là những căn nhà tồi tàn, đổ nát, trong đó rất đông công nhân ở

chui ở rúc. Bất luận nhà cửa thế nào họ cũng phải trả tiền thuê cho chủ và
trả rất đắt so với giá trị căn nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.