GÓT SẮT - Trang 50

Tôi cười không tin.

- Ví thử đêm tôi vào nhà ba cô lấy hết số tiền lời nhà máy Sierra chia

cho ông cụ, liệu ông cụ làm thế nào?

- Ba tôi ngủ vẫn để một khẩu súng lục trên cái bàn con ở đầu giường.

Rất có thể là ông cụ sẽ bắn anh.

- Thế ví thử tôi có mấy người khác dẫn một triệu rưởi người 7 vào tất cả

những nhà giàu. Tất phải bắn nhau loạn xạ lên chứ nhỉ?

- Vâng, nhưng khi nào anh lại làm thế! – Tôi phản đối.

- Chính tôi đang làm việc ấy. Chúng tôi không phải chỉ định lấy những

của cải để trong nhà đâu, chúng tôi định lấy tất cả những gì sinh ra của cải
ấy, tất cả những hầm mỏ, đường sắt, nhà máy, nhà băng, kho tàng. Cách
mạng là như thế. Thật là nguy hiểm. Tôi sợ rằng bắn giết sẽ còn ghê gớm
hơn là tôi tưởng tượng nữa kia. Nhưng như tôi vừa nói ngày nay chẳng có ai
là người tự do cả. Tất cả chúng mình đều bị kẹt trong cái bánh xe của bộ
máy công nghiệp. Cô đã thấy rằng bản thân cô bị như thế và những người
cô nói chuyện đều bị như thế. Cô nên nói chuyện thêm với nhiều người
khác. Cô nên đến thăm đại tá Ingram, cô nên đi tìm những kí giả đã gạt bỏ
vụ Jackson không cho đăng lên báo và tìm những vị chủ nhiệm những tờ
báo đó. Cô thấy họ đều là nô lệ của máy móc hết.

Một lúc sau, nhân câu chuyện, tôi hỏi anh xem công nhân thường dễ bị

tai nạn như thế nào. Tôi cũng chỉ hỏi sơ qua thế thôi, nhưng anh đã thuyết
trình cho tôi nghe cả một bảng thống kê dài.

- Trong sách đều có nói cả, – anh bảo. – Người ta đã tập hợp các số liệu

và đã kết luận rằng tai nạn ít xảy ra trong những giờ đầu buổi sáng, nhưng
lúc công nhân đã mệt và đầu óc chân tay đã hết cả nhanh nhẹn thì tai nạn
tăng lên rất nhanh. Này cô, cô có biết rằng so với công nhân thì ba cô còn
có hoàn cảnh để giữ an toàn cho sinh mệnh và cho chân tay mình gấp ba lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.