GÓT SẮT - Trang 93

- Thế còn anh? – Tôi hỏi, và nụ cười trên môi tôi chẳng qua chỉ giấu một

mối lo ngại thật sự của tình yêu.

- Anh thì không! – Anh cười trả lời. – Anh có thể bị xử tử hay bị ám sát,

nhưng không khi nào anh sẽ bị đóng đinh lên thánh giá. Anh bám rễ xuống
đất chắc chắn lắm rồi, không khi nào anh chịu rời mặt đất đâu.

- Nhưng tại sao anh lại làm cho đức Giám mục phải lên thánh giá? – Tôi

hỏi. – Chắc anh sẽ không chối rằng anh là nguyên nhân gây ra việc đó.

Anh vặn hỏi lại tôi:

- Hiện nay có hàng triệu người sống nhọc nhằn, khổ sở. Vậy sao anh lại

để cho một tâm hồn giàu sang thoải mái yên hưởng cái giàu sang thoải mái
đó là thế nào?

- Thế tại sao anh lại khuyên ba đi nghỉ?

- Vì anh không phải là một tâm hồn trong sạch và cuồng nhiệt. Vì anh là

người không ai lay chuyển nổi và rất ích kỉ. Vì anh yêu em và nói như Ruth
ngày xưa thì “người thân của em tức là người thân của anh”. Về phần đức
Giám mục, ông không có con. Vả lại dù kết quả có mỏng manh, tiếng kêu
than yếu ớt và bất lực của ông vẫn sẽ có lợi một chừng mực nào cho cách
mạng. Những việc như thế, nhỏ bé thì nhỏ bé, vẫn đáng kể như thường.

Tôi không thể đồng ý với Ernest. Tôi hiểu rất rõ bản chất cao quý của

đức giám mục Morehouse và tôi không thể quan niệm rằng tiếng nói của
người cất lên vì công lí lại chỉ là một tiếng kêu than yếu đuối và bất lực. Tôi
chưa thật thấu hiểu những sự thật phũ phàng của cuộc đời như Ernest. Anh
thấy rõ tâm hồn lớn lao của đức giám mục rốt cuộc cũng chỉ là hão huyền,
và chẳng bao lâu, nhìn những biến cố xảy ra, tôi cũng thấy rành rành như
thế. Ít lâu sau, Ernest kể cho tôi nghe bằng một giọng hài hước rằng chính
phủ vời anh ra làm bộ trưởng bộ Lao động. Tôi mừng quýnh lên. Lương
bổng sẽ cao và sẽ làm cho hạnh phúc của chúng tôi thêm phần bảo đảm. Vả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.