GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 134

4

Ngày thứ Hai, tôi để ý thấy từ sáng Morino cứ liên tục liếc nhìn mình. Rõ
ràng nàng muốn hỏi tôi đã làm gì ở quê nàng. Tuy nhiên cả ngày hôm đó
tôi vờ như không nhận thấy ánh mắt nàng.

Mãi đến khi lũ bạn cùng lớp đứng dậy ra về hết sau tiết sinh hoạt buổi

chiều tôi mới gọi nàng. Mấy đứa bạn cùng lớp rủ tôi cùng về nhưng tôi lờ
đi. Nói thế không có nghĩa là tôi không trả lời bọn nó. Tôi chỉ thuận miệng
nói ra vài lời bao biện vô thức xuất hiện trong đầu, từ chối bọn nó một cách
tự nhiên. Ngay bản thân tôi cũng chẳng rõ mình đã lấy lý do gì nữa. Trong
lòng tôi hoàn toàn không quan tâm đến bạn cùng lớp, nhưng nhờ những
phản ứng tự động hình thành đó nên tôi có thể sống mà không tạo ra sóng
gió gì.

Cuối cùng tiếng bước chân của lũ bạn cũng biến mất khỏi phòng học và

xa dần phía hành lang, chỉ còn lại tôi và Morino. Nàng ngồi gập mình trên
ghế hệt như một con tàu đang chìm và nhìn tôi trừng trừng.

Tôi từ tốn bước qua lớp học yên tĩnh, lại gần chỗ nàng. Morino ngồi ở

dãy thứ ba tính từ cửa sổ và bàn thứ ba từ cuối lên.

“Cậu đã ngủ lại tại nhà cũ của tớ đúng không? Bà tớ nói qua điện thoại.”
Nhìn Morino vẫn thiếu ngủ như mọi khi, bọng dưới mắt nàng thâm hơn.
“Cơm nhà ông bà cậu ngon lắm.”
Tôi ngồi xuống cái ghế phía trước nàng, xoay ngang người, đối diện với

dãy cửa sổ. Bên ngoài vẫn sáng, nền trời chỉ hơi ngả màu vàng. Phía xa xa
có tiếng gọi nhau của các thành viên câu lạc bộ thể thao đang tập chạy. Đèn
trong phòng đã tắt, chỉ có ánh sáng nhạt nhòa hắt vào từ bên ngoài cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.