GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 10

2

Tôi biết đến Morino lần đầu vào đầu năm lớp Mười một khi chúng tôi học
cùng một lớp. Ngay khi ấy tôi đã nghĩ nàng cũng như mình, sống mà không
cần liên quan đến ai hết. Cả trong giờ nghỉ và lúc đi bộ trên hành lang nàng
cũng luôn tránh những người khác, không tham gia vào một nhóm nào cả.

Morino và tôi là những người duy nhất như vậy trong lớp. Nói thế không

có nghĩa là tôi cũng quăng ánh mắt lạnh lùng vào đám bạn cùng lớp đang
vui vẻ giống như nàng. Khi có ai bắt chuyện tôi sẽ đáp lại và còn nói giỡn
để giữ mối quan hệ thân thiện với mọi người xung quanh. Tôi làm những
việc tối thiểu để sống một cách bình thường. Tuy nhiên tất cả chỉ là hời hợt
bề ngoài, tất cả những nụ cười tôi dành cho đám bạn cùng lớp hầu hết đều
là giả tạo. Ngay lần đầu tiên nói chuyện, Morino đã nhìn thấu và tấn công
vào phần đó trong tôi.

“Cậu có thể dạy tớ cách tạo ra vẻ mặt đó được không?” Sau giờ học,

Morino đứng trước mặt tôi và hỏi với vẻ mặt không cảm xúc. Có lẽ trong
lòng nàng đang chế giễu tôi. Khi ấy là khoảng cuối tháng Năm.

Kể từ đó chúng tôi thỉnh thoảng nói chuyện với nhau. Morino chỉ mặc đồ

đen. Toàn thân nàng từ mái tóc suôn dài cho đến mũi giày đều tuyền một
màu đen. Ngược lại da nàng trắng hơn bất kỳ ai tôi từng gặp, đôi bàn tay
tựa như làm bằng sứ. Dưới mắt trái của nàng có một nốt ruồi nhỏ giống như
kiểu vẽ mặt của chú hề, tạo cho nàng một thần thái ma mị. Biến đổi cảm
xúc trên khuôn mặt nàng ít hơn hẳn so với người bình thường, nhưng
không phải là không có. Ví dụ như khi nàng hào hứng đọc quyển sách về
kẻ sát nhân đã giết năm mươi hai phụ nữ và trẻ em ở Nga. Khác hẳn vẻ mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.