GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 112

Tôi lịch sự giải thích nàng không phải là người mà nó đang tưởng tượng.

Tuy nhiên xem ra nó không bị thuyết phục.

“Mà thôi được rồi. Em bị mẹ sai đi mua đồ. Đầu tiên là đi mua thức ăn

cho chó rồi sau đó là lấy quần áo ở tiệm giặt…”

Sakura lấy tờ ghi chú ra đọc. Nó tốt hơn tôi nhiều. Trong lúc đang bận

rộn ôn thi mà nó vẫn không từ chối được việc người khác nhờ.

“… Sau đó em phải đi mua đậu phụ và cam ở chỗ bà hàng xóm. Về đến

nhà em sẽ phải dắt chó đi dạo.”

Sakura nói đến đó rồi đi mất. Nó vẫy tay chào Morino và mỉm cười.

Morino bận tránh con chó trên cái túi em gái tôi bê nên không nhìn thấy.
Nàng bám một tay lên kệ, cố hết sức quên đi cái hình con chó.

Sau khi không nhìn thấy bóng Sakura nữa, tôi nói với nàng:
“Cậu nhìn lên được rồi đấy.”
Nghe thấy thế, nàng lập tức duỗi thẳng người đứng đối diện với cái kệ

như chưa từng có chuyện gì xảy ra và bắt đầu kiểm tra những bó dây thép.

“Đấy là em gái cậu à?”
Tôi gật đầu.
“Tớ cũng có em gái đấy. Em gái sinh đôi. Nhưng nó chết từ lâu lắm rồi.”
Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này.
“Tên nó là Yuu. Yuu ‘buổi chiều’ đấy…”
Nàng vừa nói vừa dùng đầu ngón tay sờ đoạn thép màu bạc sáng loáng.

Đôi môi xanh tái của nàng cử động làm lộ ra hàm răng trắng. Từ sâu trong
đó giọng nói trầm lắng vang ra.

Yuu đã treo cổ tự sát… Morino Yoru nói.
Nàng đã quấn thử kha khá dây trong cửa hàng bách hóa nhưng xem ra

không tìm được thứ có thể chữa bệnh mất ngủ cho mình.

Chúng tôi rời khỏi cửa hàng mà không mua gì.
Chúng tôi băng qua bãi đỗ ô tô rộng của cửa hàng rồi đi về phía đường

cái. Mắt thâm quầng, Morino bước đi loạng choạng, như thể sẽ ngã nhào
nếu gió mạnh thổi qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.