GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 111

Nghe tôi nói nàng đưa tay ra.
“Cậu nói cái này hả?”
Trên cổ tay nàng có một đường màu trắng nhìn như bị giun đất bám vào.

Da phồng lên một chút nên có thể nhận ra đó là vết dao cắt. Tôi chưa từng
hỏi nàng về vết thương nên không biết tại sao nàng lại cắt tay mình.

“Đâu phải tớ làm thế để tự sát. Tớ chỉ bộc phát làm mình bị thương

thôi.”

Nàng sống mỗi ngày với vẻ mặt vô cảm. Tuy nhiên có vẻ trong lòng

nàng vẫn tồn tại những xúc cảm đủ khiến nàng hành động bộc phát như
vậy. Sự vô cảm của nàng giống như mặt ngoài nguội ngắt của cái phích
nước. Dù chứa gì bên trong cũng không để lộ ra ngoài.

Thế nhưng khi cảm xúc của con người tuôn trào thì họ cần phải làm gì

đó. Có những người đi chơi hay hoạt động thể chất để giải tỏa cảm xúc, có
những người cần đập phá thứ gì đó để bình tĩnh lại. Những người thuộc
nhóm sau thường chỉ tìm lối thoát cho cảm xúc của mình bằng cách đập vỡ
đồ đạc trong nhà nhưng Morino thì không hướng hành động đó ra ngoài mà
hướng vào chính mình.

“Anh à?”
Đột nhiên vang lên một giọng quen thuộc gọi tôi. Tôi quay đầu lại nhìn

thì thấy em gái mình, Sakura đang đứng cách đó không xa. Nó nghiêng đầu
nhìn chúng tôi đang đứng giữa những kệ hàng. Hai tay nó ôm một cái túi to
đựng thức ăn cho chó. Có vẻ nó tình cờ đi mua sắm ở chỗ này.

Bên cạnh tôi, Morino mặt ngái ngủ nhìn hình con chó in trên túi, đôi gò

má đanh lại.

Sakura nói rằng gặp tôi ở đây quả là chuyện hiếm rồi quay sang nhìn

Morino.

Morino nhìn lảng sang chỗ khác, nhưng không phải nàng muốn tránh ánh

mắt của Sakura mà vì muốn tránh ánh mắt con chó in trên cái túi Sakura
ôm. Nàng tuyệt đối không lại gần những kệ hàng có đề chữ “chó”.

“Chị gái xinh đẹp đây là…?” Sakura tò mò hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.