GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 172

Gã phải trả lời thế nào đây? Gã muốn cậu ta biến đi chỗ khác, nhưng nếu

nói thẳng ra thế thì có vẻ không tự nhiên. Có lẽ tốt hơn hết là gã chuồn đi
đâu đó, đợi cậu học sinh này đi rồi quay lại tìm cái thẻ một lần nữa.

“Anh sống ở gần đây đúng không ạ?”
“À, vâng.”
Gã còn đang ấp úng thì cậu ta lại hỏi tiếp.
“Em xin phép hỏi tên anh được chứ ạ?”
Saeki chẳng nghĩ ngợi gì nhiều và thật thà trả lời.
“Anh Saeki ạ…? Anh Saeki này, thật ra em có chuyện muốn hỏi anh.

Câu hỏi hơi kỳ lạ, anh cho phép chứ ạ?”

“Câu hỏi kỳ lạ…?”
“Vâng, em sẽ không dài dòng nữa. Em muốn hỏi về tiếng thét đêm hôm

qua. Anh có biết chuyện gì không?”

Gã rùng mình, cảm thấy như bị ai đó ấn băng lạnh vào tim.
“Thét…? Tiếng thét nào cơ…?”
“Nghe nói ở đoạn đường này chừng chín giờ tối hôm qua có tiếng người

thét lên. Em nghe được chuyện này từ người quen sống gần đây. Nhưng có
vẻ nó không vang tới nhà anh Saeki nhỉ…”

Cậu ta thăm dò phản ứng của Saeki rồi đưa ra kết luận. Đã thế thì cứ để

thế luôn đi. Saeki gật đầu đồng ý.

“Vậy à… Thực ra em có một người bạn cùng lớp không về nhà từ đêm

qua. Hôm nay bọn em học nửa buổi nhưng cũng không thấy bạn ấy đến
trường.”

Gã không thể nhìn thẳng vào mắt cậu học sinh này. Gã sợ hãi ánh mắt

của cậu thiếu niên thua mình đến tầm mười tuổi. Gã cảm thấy mồ hôi đang
túa ra bên dưới quần áo. Người cậu thiếu niên đang nói đến có lẽ là cô ta…

“Bạn ấy hằng ngày vẫn đi học trên con đường này nên tiếng thét đêm

qua có lẽ chính là bạn ấy.”

Đúng là cô gái gã chôn dưới đất rồi.
“Cậu thân với cô bé ấy lắm à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.