GOTH - NHỮNG KẺ HẮC ÁM - Trang 171

Bất cứ khi nào cái ám ảnh muốn chôn sống người khác hiện lên trong

đầu, gã đều cố gắng quên đi. Gã tự nhủ với bản thân rằng không được làm
như thế và chỉ dừng ở việc đào hố trong vườn. Gã là một con người. Gã
nhất định không có dã tâm vui thú trước việc chôn người khác xuống đất…

Tuy nhiên kể từ ngày gã chôn sống Kousuke, dường như một bánh răng

quan trọng nào đó bên trong gã đã bị trật đi. Gã cảm thấy mình ưu việt hơn
hẳn cô gái bị chôn trong lòng đất không thể cử động, điều đó khiến gã thực
sự cảm thấy mình đang sống. Một kẻ đáng sợ như gã liệu còn có thể gọi là
con người không?

Trong lúc chóng mặt, Saeki vẫn quỳ gối và không ngừng bới đống lá tìm

cái thẻ. Mồ hôi từ chóp mũi gã rơi xuống đám lá khô.

Gã tìm mãi mà không thấy. Để cho chắc, gã còn tìm kiếm những đoạn

cách hơi xa chỗ gã vật lộn với cô gái, nhưng vẫn không tìm được gì. Gã
mỗi lúc một thêm sốt ruột. Một tờ giấy báo bị gió thổi bay dính vào chân
gã. Khi gã đứng lên gở nó ra thì nhận thấy có người đang nhìn mình qua
tấm lưới kim loại của công viên. Vì gã tập trung tìm kiếm nên không nhận
ra bóng người tiến lại gần.

Cái xích đu phía xa đang đung đưa mà không có ai ngồi. Người ban nãy

ngồi đó đã di chuyển từ lúc nào không hay.

Người đứng bên kia tấm lưới có vẻ là một học sinh trung học. Cậu ta

mặc đồng phục đen, hai tay đút túi nhìn Saeki. Có lẽ hôm nay cậu ta chỉ
học nửa buổi và từ trường đến thẳng công viên.

Gã nhìn mặt cậu ta, một cảm giác im lặng khó xử nảy sinh khi mắt hai

người chạm nhau. Dường như nhận ra điều này, cậu thiếu niên đứng bên
kia tấm lưới cúi chào.

“… Xin lỗi, chỉ là em tự hỏi anh đang làm gì thôi.”
Có vẻ bộ dạng của gã rất dễ gây chú ý.
“Có phải anh làm rơi đồ không…?”
Saeki ngập ngừng trước câu hỏi của cậu ta.
“À, ờ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.