GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 108

mi dài cụp xuống phủ trên đôi mắt vẫn lấp lánh những tia sáng trong trẻo
sau cặp kính gọng đỏ. Những ngón tay cô bé hờ hững gẩy từng nốt nhạc, vu
vơ mà trầm lắng. Dường như... tôi để ý đến cô bé ngày càng nhiều.

Tôi hỏi cô bé rằng: “Cô bé không phải ôn thi à? Sao ngày nào cũng có

thời gian đến câu lạc bộ tập đàn?”

Cô bé cười hì hì, tinh nghịch trả lời: “Có hai kiểu người không bao giờ

phải ôn bài mỗi khi kì thi đến. Một là quá giỏi nên không bao giờ phải học.
Kiểu thứ hai là quá dốt nên có học cũng vẫn vô ích, anh nghĩ em thuộc kiểu
người nào?”

“Anh biết làm sao được. Đừng nói em thuộc kiểu người thứ hai đấy

nhé!”

Cô bé bật cười: “Hì hì! Anh hiểu em thế chứ lại, em đúng là kiểu người

thứ hai đấy.”

Tôi hết cách, không nói được lời nào. Chẳng biết là cô bé nói thật hay

đùa, nhưng nếu là thật thì quá thảm rồi.

Một lúc lâu sau, cô bé mới nói: “Em đùa đấy, em hay học vào buổi tối,

hoặc tranh thủ học ở trên lớp. Việc nhà đã có anh trai em lo tất, nên những
lúc rảnh rỗi em đều đến đây tập. Học đàn vui lắm anh ạ.” Nói rồi, cô bé
cười, nụ cười lấp lánh như những tia nắng rực rỡ.

Có một hôm, khi tôi đến câu lạc bộ đã thấy Chi Anh ngồi ở đó, chỉ có

một mình cô bé. Có lẽ các thành viên khác còn đang bù đầu với đống sách
vở nên chưa đến, hoặc là không có thời gian để đến. Hôm nay cô bé không
tập đàn, mà đang ngồi ôm một quyển tiểu thuyết, đọc chăm chú. Thấy tôi,
cô bé mỉm cười, rồi lại cắm đầu xuống đọc.

“Hôm nay không tập đàn nữa hả cô bé?” Tôi hỏi.
“Em tập nãy giờ cũng chán, nên tranh thủ giải trí một tí.”
Cô bé vẫn không ngẩng đầu lên, những sợi tóc rơi lòa xòa trên trán, cái

nóng khiến vầng trán cô bé lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc mai bết dính trên
má. Cô bé đưa tay lên quệt đi những giọt mồ hôi lớn, cười ngây ngô. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.