GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 122

Tình yêu màu nắng

N

hững tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai yếu ớt vương trên những tán

lá còn lấp lánh sương đêm. Những chú chim sẻ ríu rít nhảy nhót trên cành
cây. Gió len qua những khe cửa lùa vào nhà, mang theo hơi thở lạnh giá của
nữ thần mùa đông.

Trà Mi cựa mình, kéo chăn lên kín cổ, cuộn tròn lại như một con sâu.

Chỉ được một lúc, cô lại thò đầu ra khỏi chăn, lười nhác ngồi dậy. Cô che
miệng ngáp một hơi dài, với tay lấy chiếc áo khoác dạ vắt trên ghế, nhanh
chóng mặc vào rồi bước chân xuống giường. Cái cảm giác lạnh lẽo của sàn
nhà truyền tới bàn chân cô, khiến cô hơi rùng mình. Cô mở cửa ban công,
vươn vai, vặn vẹo cơ thể cho khỏe khoắn. Từng làn gió nhẹ mơn man trên
gương mặt cô khiến cô co rúm người lại. Giơ tay lên cao, làm một động tác
vặn mình, lúc này cô mới liếc mắt nhìn đến đồng hồ đang treo trên tường,
cô giật mình nhận ra lúc này đã là gần bảy giờ sáng.

Vội vàng mặc đồng phục, rồi khoác cái áo khoác bông ấm áp mà mình

thích nhất, Trà Mi vớ vội lấy cái cặp rồi chạy xuống nhà. Sau khi vệ sinh cá
nhân xong, cô chạy ra phòng khách. Bố mẹ cô đang xem bản tin thời sự
buổi sáng rất chăm chú, ba bát phở nghi ngút khói đặt trước mặt họ nhưng
chẳng ai thèm động đũa tới, bố mẹ lại đang chờ cô đây mà. Cô vuốt vuốt
mái tóc dài của mình cho đỡ rối, nói với bố mẹ: “Con muộn mất rồi, không
ăn sáng đâu, bố mẹ cứ ăn đi! Con đi đây.”

Bố mẹ Trà Mi dường như không chú ý tới cô, họ đang chăm chú xem

bản tin hình sự trên ti vi. Vốn đã định lao ra khỏi nhà, nhưng một gương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.