GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 157

“Vy! Dạo này học hành căng thẳng lắm sao?” Tử Đằng bất ngờ hỏi tôi.
“Ừm, có nhiều bài tập phải hoàn thành và phải tham gia hai kì thi chuẩn

đầu ra của trường nữa. Cũng khá bận!” Tôi trả lời thành thực.

“Vy, Quán Quân đối với cậu tốt không?”
“Sao lại có Quân ở đây?” Tôi khó hiểu nhìn cậu. Cậu ta đối với tôi tốt

hay xấu, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Bản tính ngông nghênh của cậu ta,
có lẽ không hợp với tôi.

“Cậu không nhận ra điều gì sao?” Tử Đằng cười khẽ, mái tóc nâu tự

nhiên khẽ rung rung.

“Có lẽ đó không phải là vấn đề của mình, cũng có khi cậu nhìn lầm rồi.”

Tôi quả thực không muốn nghĩ vấn đề này lệch đi một hướng khác. Điều
này khiến lòng tôi rối bời.

“Hì, Vy…cậu luôn như thế. Nên nói cậu ngu ngốc hay nên nói cậu ích kỉ

đây? Cậu không thể cứ để cậu ấy không biết làm sao với cậu như thế, vì
như vậy là không công bằng với cậu ấy.”

“Mình không bắt ép cậu ta phải thích mình.”
“Cậu thật sự không có chút cảm giác gì với Quán Quân?” Tử Đằng nghi

hoặc nhìn tôi.

Tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào. Rõ ràng người tôi thích là

Tử Đằng - người con trai hiền lành, dịu dàng và chăm chỉ đang ngồi trước
mặt tôi đây. Thế nhưng lí do vì sao tôi lại không thể trả lời một cách dứt
khoát trước câu hỏi của cậu? Đầu óc cứ lùng bùng, rối loạn khiến lòng tôi
khó chịu, giống như có một con kiến đang cắn trong lồng ngực, không thể
làm gì nó, chỉ có thể bất lực để nó giày vò…

“Hoàng Vy!”
Có người gọi giật tên tôi một cách đột ngột khiến tôi giật mình đánh rơi

quyển sách đang định lấy trên kệ gỗ.

“Cái cô ngốc này, cậu làm gì đi nhanh như thế hả? Hả? Tôi đã bảo phải

đứng trước cổng đợi tôi, thế mà cứ một mình vọt lên đây trước… Ây, thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.