GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 184

Tôi lặng lẽ đi cạnh cậu, nước mắt khô thành những vệt mờ mờ trên má...

Ánh sáng vàng vọt từ cột đèn bên đường đổ bóng hai con người trong sự im
lặng đến ngột ngạt, tâm trí họ, dù vẫn mông lung trong hai luồng suy nghĩ,
nhưng điểm dừng thì chỉ có một mà thôi…

Tôi thức dậy sau một đêm gần như thức trắng, mắt thâm quầng còn đầu

óc thì cứ căng ra như dây đàn để tránh cho mình không đột nhiên ngủ gục
lúc đang… đánh răng. Lết được xuống nhà, tôi tò mò khi thấy tin nhắn của
Hiếu đến từ rất sớm: “Xuống tớ đèo đi học! Chắc hôm qua không ngủ nổi
chứ gì?” Đang ở trong tâm trạng lâng lâng và ủ dột, tôi bỗng thấy nhẹ lòng,
toét miệng cười rồi nhanh chóng lao ra khỏi nhà. Bóng người quen thuộc
đứng bên kia đường, gương mặt ngẩng cao, mặc cho từng cơn gió cứ hối hả
thổi ngang lạnh buốt… Trên đường đi, chúng tôi chỉ nói với nhau vài câu
chuyện bâng quơ, giọng Hiếu trầm ấm và mênh mang như chính con người
cậu. Được ngồi sau xe Hiếu, khẽ nắm lấy vạt áo cậu rồi mặc cho cảm xúc
tràn về, tôi đã nghĩ mình đang hạnh phúc…

“Vẫn còn sớm quá!” Tôi thì thầm khi nhìn thấy ngôi trường chỉ lác đác

vài bóng áo trắng chậm rãi di chuyển trên sân. Hiếu đi cất xe, tôi đứng đợi
cậu ở cầu thang lên lớp. Bất giác, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, rất
lâu. Một cử chỉ khẽ quay người, vờ như vẫy chào Hiếu ở đằng xa, tôi nhìn
thấy Đăng, rồi rất nhanh ánh mắt ấy biến mất và để lại trong tôi một
khoảng không gian trống vắng… Những kí ức về cuộc đối thoại tình cờ
được biết giữa hai người bạn lôi tôi xuống mớ cảm xúc hoang mang, lo
lắng. Chỉ kịp chào Hiếu một cái rất nhẹ, tôi chạy một mạch lên lớp. Hiện ra
trước mắt tôi là hình ảnh Đăng lặng lẽ đứng bên cửa sổ, trên tay là chiếc
điện thoại quen thuộc. Không cần nhìn tôi cũng biết, đó là những bức ảnh
hoa Chi Anh lộng lẫy. Ánh mắt cậu là cả một bầu trời đầy mây xám, khẽ
lướt qua tôi đầy trống rỗng… lạnh lùng… Tôi cố lại gần cậu ấy, nhưng khi
chưa kịp mỉm cười thay cho lời chào buổi sáng quen thuộc thì Khánh Đăng
đã vụt chạy ra khỏi lớp… Tôi thấy tim mình hẫng hụt và nhói lên từng vệt
dài loang lổ, những mảnh vụn mang tên cảm xúc. Từ hôm đó, Khánh Đăng
như đóng lại cánh cửa tươi đẹp của tình bạn giữa tôi và cậu. Mặc cho tôi cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.