những chậu hoa nho nhỏ, tập đánh những bài đàn khó mà trước đây tôi
chưa từng thử. Cố gắng thay đổi một số thói quen, và cố gắng để tâm trí tập
trung vào việc học. Minh cũng giúp tôi hòa nhập với môi trường mới. Cuối
tuần, khi cả hai đều rảnh, Minh thường tới rủ tôi đi lòng vòng Hà Nội. Tôi
gật đầu. Nhưng có khi, cả buổi tôi chẳng nói với Minh được lời nào ngoài
lời chào và tạm biệt. Minh hỏi thì tôi chỉ ừ. Tôi biết rằng Minh muốn tôi
cười nhiều như ngày trước, nhưng… tôi chỉ thấy Ju ở Hà Nội mà thôi.
Có lần, Minh đưa cho tôi một chiếc kem ốc quế đủ sắc màu, cười. “Hôm
nay không dùng capuchino bạc hà nữa, được không Ki?”
Nhìn chiếc kem đủ sắc màu, bất giác, tôi nhớ đến Ju. Nhớ nụ cười nửa
miệng, nhớ cái vẻ ngượng ngùng ngày nào khi Ju nói tới “ngày mà chúng ta
yêu nhau”, nhớ cả cái cách mà Ju vẫn hay trêu tôi, nhớ dáng người cao lêu
nghêu mà dù tôi có lấy đà bật lên cũng chưa bằng…
Tôi khóc. Tôi bật khóc như một đứa trẻ trước mặt Minh. Tôi không biết
được nét mặt của Minh khi ấy, chỉ thấy một bàn tay đang vỗ nhè nhẹ vào
vai mình.
Tôi nhớ Ju.
Gần tuần nay, tôi thường phải đến tòa soạn vì có nhiều bài vở liên quan
nhưng tôi thấy lạ vì không thấy Minh ở tòa soạn, bình thường Minh vẫn
đến khá sớm.
Cuối buổi thực tập hôm ấy, tôi nhận được thông báo có học sinh mới
nhận thay nhiệm vụ của Minh. Khi tôi thắc mắc hỏi chị biên tập, thì biết
Minh đã xin nghỉ từ hôm trước.
Kéo cánh cửa Naïve quen thuộc và bước vào, tôi đã thấy Minh ngồi đợi
mình từ trước. Tôi đẩy ghế, ngồi xuống. Nhưng chưa kịp nói gì, Minh đã
cướp lời: “Định nói cho Ki từ hôm qua, nhưng Minh bận thu xếp giấy tờ.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Minh định đi đâu sao?”
Minh cười, rồi gọi cho tôi một cốc kem đủ sắc màu, dặn. “Phải ăn hết
nhé Ki!”