GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 55

Một cơn gió khẽ thoảng qua, làm đám lá dưới lòng đường bay lên rồi rơi

xuống. Tôi khẽ co người, run. Một cảm giác lạ chợt hiện ra rõ nét, bả vai
bên phải của tôi đột nhiên cóng lạnh. Giật mình, tôi ngoảnh lại phía sau,
giọt nước mắt vừa rơi khi nãy, dù chưa khô nhưng tôi lại có cảm giác như
nó đã đóng băng thay bằng niềm vui vừa đến bất ngờ. Trước mắt tôi là Di
và bàn tay nhẹ như sương của cô ấy đang đặt lên vai tôi.

“Tớ xin lỗi, vì đã làm cậu phải buồn!” Di khẽ nói.
“Biết vậy, sao cậu còn tránh mặt tớ?” Tôi nhìn Di. “Lúc vừa rồi tớ gọi,

thậm chí là gào lên… mà sao cậu vẫn không chịu ra?”

“Tớ… xin lỗi!”
“Tại sao cậu lại đối xử với tớ như thế?” Tôi nói giọng trách móc.
“Vì tớ muốn cậu quên tớ.” “Tại sao?”
“Tại chúng ta thuộc…”
“Điều đó quan trọng như thế sao?” Tôi chợt ngắt lời Di. “Cậu biết

không, với tớ cậu là một người bạn rất đặc biệt. Không phải vì cậu là một
linh hồn. Không phải vì tớ không thể chạm vào cậu. Mà vì… tớ đã yêu
cậu.”

Lần đầu, tôi thấy Di bối rối. Như một người bình thường, má cô ấy khẽ

đỏ lên trông ngồ ngộ và rất đáng yêu. Tôi cười và đưa tay mình về phía bàn
tay sương của Di, là cảm giác rất lạ, nhưng rất gần gũi và thân quen.

“Đừng bao giờ tìm cách khiến tớ phải quên cậu. Hãy ở bên tớ cho đến

khi, đến khi nào không thể nữa, Di nhé!”

Di không nói gì. Chỉ ngả đầu vào vai tôi. Lành lạnh bên ngoài, nhưng

thật ấm áp bên trong. Vậy cũng đủ để bỏ mặc những buồn phiền lúc trước,
với một ánh mắt trong đêm dịu dàng…

ĐÌNH THẮNG

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.