GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 93

nhiên, nhà nội tôi nằm sát vực sông chỉ “dính” được 30% số đất trong khu
quy hoạch ấy. Chuyện đó cũng không có gì đáng nói, quan trọng hơn là
toàn bộ số tiền đền bù trong nhà đã không cánh mà bay sau ngày tôi đi theo
mợ Hai. Nghe đâu, thím tôi dắt theo cu Kẹo bỏ đi cùng một người đàn ông
khác, mà nội tôi trong đêm hay tin con dâu ẵm cháu trai đích tôn cùng với
toàn bộ tiền tài cao chạy xa bay thì lên cơn đau tim rồi đột quỵ tại chỗ. Chú
tôi cứ vậy mà ôm hận sống lay lắt đến tận giờ này với bé Ba.

Chuyện xưa nhắc lại, mỗi một số phận chẳng hề khá hơn nhau, đều có bi

và hài trong đó. Có người cả đời chạy theo hai chữ Tiền Tài, có người lại bi
lụy vì một chữ Tình, lại có người ôm hận sầu bi mà sống tiếp như chú tôi,
hay ngay cả nội tôi cũng vì uất nghẹn hai chữ Đích Tôn mà ra đi ngay phút
chốc. Đời là bể khổ, bơi đến đâu cho hết bể đời này? Ngay cả tôi đây, mười
năm đằng đẵng đã trôi qua, vậy mà chẳng thể nào tìm lại được khoảng trời
trong veo của ngày xưa cũ ấy nữa… Trở về đây, tôi đang hy vọng điều gì?

“Chú…, Ốc à! Chú còn muốn xin lỗi con một chuyện nữa…” Ông ngập

ngừng “… Lúc cháu sắp đi, thằng Hai Lúa con ông chủ tịch xã có đến tìm,
lúc ấy chú không thích nên tiện miệng nói cháu sắp lấy chồng ở Sài Gòn.
Chú không để ý lắm, mãi cho đến sau này…”

Tai tôi như ù đi, những lời sau cùng dần dần bị trận gió trong vườn tạt

ngang, rồi lãng đãng bay đi mất…Tôi lơ đãng đưa mắt nhìn qua cửa sổ, tán
lá mận đã không còn xanh mướt như xưa, những gốc cây sần sùi, trơ trọi
dưới nắng chiều tà. Bỗng có chút ảo giác mơ hồ, tựa như lại quay về buổi
trưa mười mấy năm trước ấy, có bóng dáng một cậu con trai ngồi ung dung
ném mận vào người tôi…

Mười năm rồi, tất cả đã đổi thay. Tôi không biết Hai Lúa giờ ở đâu, mà

có khi hắn cũng đã quên tôi mất rồi. Bao nhiêu năm qua, bon chen ở chốn
thị thành phồn hoa ấy, từ lúc chỉ mới mười bảy tuổi đầu theo chân mợ vào
Sài Gòn. Cho đến nay, đã có công việc ổn định trong tay. Người đến rồi
người đi, hoa thơm thì ong bướm dập dìu, mà tôi lại chẳng thể nào tìm lại
được xúc cảm ban đầu gặp hắn ngày ấy. Dường như nó đã trơ lì và hóa đá,
chẳng thể nào ấm lên…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.