GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 114

Anh muốn được ngồi lên nguyệt đài ở “Vũ Lâm Cốc”, đó là nơi anh

và cô đến nhiều nhất. Trên chiếc ghế dài, chỗ nào cũng lưu lại mùi hương
của cô. Anh muốn đi tìm linh hồn mà cô đã lưu lại trên cơ thể của anh.
Đường Lý Dục nhẹ nhàng rời khỏi phòng, giống như con mèo đi xuống cầu
thang.

Bầu trời về đêm thật tĩnh lặng. Tất cả mọi tâm trạng cảm xúc đều đã

yên giấc, duy chỉ có một mình Đường Lý Dục là còn thức.

Trong vô thức anh đi đến “Vũ Lâm Cốc” nằm trên nền đất hơi nghiêng

ở khuôn viên phía sau trường. Gió thổi nhè nhẹ làm lá cây chuyển động, âm
thanh xào xạc. Cả khuôn viên trống trải trở thành một bức tranh với ánh
trăng lạnh đầy rực rỡ và khói sương mịt mù.

Ánh trăng lặng lẽ rơi xuống trần gian. Đường Lý Dục ngồi xuống

chiếc ghế dài, ngồi lặng yên, ánh trăng đẹp hoa lệ, nhưng rốt cuộc nó cũng
chẳng còn được như trước nữa. Một mình cô đơn, có lẽ đây là ánh trăng
lạnh lẽo nhất trong cuộc đời của anh.

Trong khoảnh khắc, lúc anh vừa ngẩng đầu lên, có một thứ làm anh

giật nẩy mình. Một bóng đen lóe lên ở phía trước, rồi biến mất. Không phải
là trộm chứ, nếu như đối phương tập kích. Bản năng sợ hãi chiếm cứ toàn
bộ trái tim anh. Tuy nhiên, sau phút hoang mang, tán thủ danh tiếng Đường
Lý Dục đã trấn tĩnh trở lại. Quyết tâm làm một việc vì dân diệt ác, anh
nhanh chóng đứng dậy, tìm kiếm bóng đen kia…

Nhẹ nhàng, nhanh chóng. Trong bụi cây, không có; trên ghế dài,

không có; sau ngọn núi giả, cũng không có.

Chẳng lẽ là ảo giác? Hay mình gặp ma? Điều đó khiến người ta phải

sởn cả tóc gáy…

Trong lúc Đường Lý Dục kinh hãi chưa định hình được chuyện gì, anh

bỗng cảm thấy ở chỗ đó, bóng đen từ đâu xuất hiện, di chuyển rất nhanh về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.