GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 117

“…Vì sao lại chia tay em?”

Đột nhiên, trong mắt của Thẩm Anh Xuân từng giọt nước trào ra.

Từng giọt, từng giọt tuôn rơi. Sự kiên cường trước đây đã không còn ý
nghĩa, cô chỉ cảm thấy tủi thân. Một lát sau, Đường Lý Dục ôm chặt lấy cô,
để cô cọ xát vào trong cơ thể mình, để cô tan ra thành bọt biển, biến thành
một phần trong cơ thể của anh. Nhưng sao không còn cảm thấy mãnh liệt
và triền miên như trước.

Kể từ lần đầu tiên họ gần gũi, đã một tháng trôi qua.

Lần đầu tiên run sợ, lần đầu tiên đau đớn, lần đầu tiên chạm vào da

thịt, lần đầu tiên hòa hợp… Từng ký ức như đang rõ ràng hiện ra trước mắt.
Nỗi khát khao yêu thương đến cháy bỏng đang giày vò trong cơ thể của hai
người. Đôi môi của Đường Lý Dục không chờ đợi thêm được nữa ngậm
chặt lấy môi của Thẩm Anh Xuân, một nụ hôn nóng bỏng. Lần đầu tiên,
Thẩm Anh Xuân chỉ cảm thấy sự run sợ và đau đớn giống như sóng biển,
những làn sóng từng đợt ập qua, nó ập lên cơ thể, khiến cô trở nên bại liệt
trong vòng tay của Đường Lý Dục. Hai tay ôm chặt lấy vòng eo của anh,
mắt nhắm chặt, từ trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ của hạnh phúc.

Trời trở thành bà mối, đất trở thành chiếu. Trời đêm thật đẹp, Đường

Lý Dục nằm úp xuống, hôn lên cơ thể của cô một cách không tự chủ, cơ thể
của họ cứ như vậy đè lên nhau thân mật…

“Anh Xuân…”

Cơ thể của Thẩm Anh Xuân nóng bỏng như than lửa. Đôi môi đã bị

anh hôn cho tê liệt.

Anh dùng lực để khám phá cơ thể của cô, anh muốn giữ cô theo cách

này, anh muốn ở trong cơ thể của cô, đó là nhà của anh, là ngôi nhà cả đời
của người đàn ông, mãi mãi không rời xa…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.