Thẩm Anh Xuân không nói gì, vì thế Đường Lý Dục vẫn không biết
giải thích bằng cách nào, anh nói ra những điều này, hy vọng làm cô vui,
kết quả vẫn là nhầm.
“Cảm kích!” Thẩm Anh Xuân nhắm mắt lại, lẩm bẩm, những giọt
nước mắt đã nhấp nhánh trong đôi mắt, cô đang cố gắng kìm hãm không để
nó rơi xuống.
Nếu yêu một người, là vì lòng cảm kích, cô thà rằng không yêu.
Nếu thích một người, là vì trả ơn, cô thà làm người bạn tốt nhất chứ
không làm người yêu.
Cảm kích, chính là không cần tình yêu của cô, có thể giải thích như
vậy không?
Vì thế, cô đã nói ra một câu không những chói tai mà còn làm cho
người ta khó mà hiểu được!
“Tiền có thể không phân biệt anh và tôi, nhưng bạn trai thì không
thể!”
Đường Lý Dục nhìn thấy trên khuôn mặt của Thẩm Anh Xuân đột
nhiên tràn đầy nước mắt, cảm nhận được sự tức giận thực sự trong lòng cô.
Dưới ánh nắng buổi chiều, những lá cây chia cắt thành những mảng
ánh lộn xộn, loang lổ rải rác trên mặt, khiến cho biểu hiện cảm xúc của hai
người nhìn lúc sáng lúc tối.
Anh và cô, mặt đối mặt, dưới bóng cây loang lổ.
Nước mắt của cô đã làm anh rối loạn. Nhìn cô buồn bã, anh muốn đưa
tay ra, lau đi những giọt nước trên khuôn mặt của cô, nhưng cô không chịu