Hà Tiểu khê đề xuất kế “tiền trảm hậu tấu”, thực hiện xong nguyện
vọng rồi mới nói cho mẹ biết. Hứa An Ly cũng muốn như vậy. Nhưng đôi
mắt của mẹ quả thực rất tinh tường, chẳng chuyện gì có thể qua được mắt
bà.
Than ôi! Từng tiếng thở dài phá tan không gian yên tĩnh.
Thật phiền phức! Ngày mai cô đã phải đến trường đăng ký nguyện
vọng.
Mùa hè sắp kết thúc, thời tiết không còn nóng nực như trước. Nhưng
Hứa An Ly lại cảm thấy oi bức đến ngột ngạt, ở đâu cũng thấy nóng. Tính
khí của cô cũng dễ nổi nóng hơn. Nói chuyện với ai không thấy vừa ý, là cô
lại muốn nổi cáu. Nhất là mẹ, hằng ngày sau khi tỉnh giấc, việc đầu tiên
phải làm là đàm luận với cô về việc đăng ký nguyện vọng, cùng cô mặc sức
tưởng tượng đến viễn cảnh tốt nghiệp BW xong sẽ đi du học ở Mỹ hoặc ở
Úc. Cô gái Harvard Lưu Diệc Đình luôn là tấm gương mà bà thường áp
dụng để dạy cô.
“Con không phải Lưu Diệc Đình!” Cô phẫn nộ đáp lại.
“Con…” Chết lặng một lúc lâu, bà tức tối đến nỗi toàn thân run rẩy!
La Ngọc Mai ngạc nhiên nhìn con gái. Bởi mười bảy năm nay, đây là
lần đầu tiên cô con gái Hứa An Ly dám ngang ngược cãi lại bà! Vì quyết
định trọng đại cho tương lai của mình, cô và bà đã cãi nhau một trận lôi
đình.
Hai mẹ con, ai cũng tức đến phát điên!
“Con nói cho mẹ biết, con không những không phải là Lưu Diệc Đình,
con cũng không học ở BW gì hết!” Hứa An Ly cũng không biết cô lấy dũng
khí từ đâu mà có thể nói với mẹ những lời như vậy, mà giọng nói của cô lúc