GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 225

người khiến anh ta chẳng thể nào biết được suy nghĩ. Anh ta cảm thấy
trong lòng có chút bối rối.

“Xin hãy gọi em là Hứa An Ly.” Hóa ra vẫn là một cô bé con, ngay cả

cái giọng khi tức giận cũng chẳng có gì thay đổi. Vẫn cái giọng điệu như
cũ. Trước đây cô để tóc ngắn, giờ tóc đã dài đến ngang vai, ra dáng thiếu
nữ rồi chứ không còn là cô bé nhắng nhít ngày nào nữa. Cái thuật ngữ
người lạ có chút quen đem đến cho Đường Lý Dục cái cảm giác xa cách
không mong muốn.

“Hứa An Ly, chào em, anh là Đường Lý Dục.”

Đường Lý Dục định chọc cười Hứa An Ly. Nhưng anh cũng không

ngờ rằng nói câu đó ra xong anh cũng không cười nổi, trái lại càng khiến
cho không khí lúc đó thêm nhạt nhẽo. Đường Lý Dục muốn đưa tay ra vén
mấy sợi tóc mái đang chấm xuống mắt của Hứa An Ly, nhưng khi thấy cô
khẽ lắc đầu, anh đành rút tay lại.

Anh im lặng một hồi lâu. Cô cũng không có phản ứng gì.

Gặp nhau như thế này, thậm chí là khoảng cách quá gần với Đường Lý

Dục như thế này, mặt đối mặt, chẳng phải là ao ước bao lần của Hứa An Ly
này sao? Tại sao, khi những khát khao đã thành hiện thực, khi hai người có
khoảng cách không gian riêng tư như thế này, cô lại bỗng nhiên cấm khẩu,
chỉ biết im lặng mà chẳng nói được gì? Chẳng phải cô đã đánh đổi cả tình
bạn, cả tình mẫu tử của mình để có được cuộc gặp gỡ này sao?

Hứa An Ly, mày hãy nói ra những điều mày nghĩ với anh ta đi. Hứa

An Ly, mày hãy thể hiện ra cái sự điên rồ của chính mày đi. Mày không
thích anh ta à? Mày không thèm muốn có được anh ta sao?

Giống như chiều qua, giống như Tần Ca, đến với mày vô điều kiện,

yêu mày vô điều kiện, yêu mày vô điều kiện, và muốn được ở bên mày mãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.