GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 34

Thình thịch! Thình thịch! Tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Khi nghe

thấy tiếng tu tu kết nối máy, trong hoảng loạn, cô không biết vừa đụng phải
cái gì, màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc. May thay, cuộc gọi đã bị ngắt,
nếu không thì tim cô hẳn đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thẩm Anh Xuân mấy ngày nay đều bận rộn ở nhà ga để đón sinh viên

mới. Cô hứa với Đường Lý Dục là sẽ về sớm với anh, nhưng đến tận trưa
mà cô vẫn bận. Đường Lý Dục ngồi trước máy tính cũng đứng ngồi không
yên. Lo lắng bất an ư? Không hoàn toàn như vậy. Nhưng anh vẫn không tài
nào tĩnh tâm được, trong lòng anh cứ thấp thỏm như có chuyện gì đó đang
xảy ra vậy. Anh tự an ủi mình chắc tại mấy hôm rồi không được gặp Thẩm
Anh Xuân, anh có chút nhớ cô. Nhưng lại cũng không hoàn toàn là vậy. Rốt
cuộc thì vì cái gì? Cuối cùng, anh cũng chẳng tìm ra nguyên nhân. Theo lời
của nhà tâm lý học, anh xem việc lo lắng bất an ấy như là một hiện tượng…

Trái tim của con trai cũng giống như cơ thể của con gái, mỗi một

tháng, sẽ có một vài ngày “đèn đỏ”.

Tư duy của Đường Lý Dục có một chút hỗn loạn, cơ bản không thể

viết ra được.

Những lúc như thế này, anh thật chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn gửi

một tin nhắn cho Thẩm Anh Xuân, bảo cô ấy về sớm với mình. Nhưng anh
lại chợt nhớ ra, điện thoại di động cũng đã bị cô ấy tước mất rồi. Một mạch
cho đến tận chiều, Thẩm Anh Xuân mới tìm được người trợ giúp, buổi trưa
cũng chẳng có thời gian để ăn cơm, bụng đói đến nỗi réo ầm ầm. Do vừa
mệt vừa đói, nên Thẩm Anh Xuân nói chuyện có phần hơi cáu gắt.

Đường Lý Dục đứng trước cửa sổ. Cứ mỗi lần trong lòng bối rối bất

an, anh ta lại thích nằm sấp lên bệ cửa, nhìn ra bên ngoài. Vì là ngày khai
giảng, nên trong trường đâu đâu cũng thấy bóng dáng của phụ huynh đưa
con đi nhập học và những khuôn mặt đầy vẻ tò mò của những sinh viên
mới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.